Do mải mê suy nghĩ, nàng hề nhận Hứa Tư đang chằm chằm. Thấy nàng chỉ lo Ngũ Y Đình mà thèm để ý đến , lệ khí ngày càng nặng, trong mắt ánh lên tia sáng xanh u ám.
Ngũ Y Đình cũng bao giờ ghét Nguyễn Kiều Kiều như lúc .
Vốn dĩ hai ngày nàng khỉ bắt , cô bé cứ tưởng nàng c.h.ế.t chắc , đang vui mừng khôn xiết, nào ngờ nàng đột nhiên về, còn bình an vô sự, thật hận thể c.h.ế.t .
Hầu như ngày nào cô bé cũng thầm nguyền rủa nàng mau c.h.ế.t !
Nếu nàng c.h.ế.t, bà Nguyễn nhất định sẽ chú ý đến cô bé, sẽ phát hiện cô bé ngoan, nhiều việc nhà, rửa bát sạch sẽ!
Tại nàng c.h.ế.t chứ?
Tại ?
“Nguyễn Kiều Kiều, đáng ghét c.h.ế.t !” Cô bé hung tợn lườm Nguyễn Kiều Kiều một cái bỏ chạy.
“...” Nguyễn Kiều Kiều ngơ ngác, cô bé thế?
“Đừng nữa.” Hứa Tư bên cạnh rốt cuộc nhịn nữa, bước lên chắn mặt nàng, che khuất tầm của nàng. Ánh mắt nàng nghiêm túc tủi , đưa tay định nắm lấy tay nàng, nhưng Nguyễn Kiều Kiều hất .
Nguyễn Kiều Kiều cũng đang giận cái gì, chỉ thấy trong lòng vui, chẳng buồn liếc lấy một cái, thẳng phòng, để Hứa Tư đó ngẩn ngơ theo bóng lưng nàng.
Mấy ngày đó, Nguyễn Kiều Kiều đều thèm để ý đến Hứa Tư.
Đến cả Nguyễn Lâm thị cũng phát hiện sự bất thường, bà gọi cả hai đứa đến mặt, hỏi: “Hai đứa thế? Cãi ?”
Hứa Tư mặc bộ quần áo mới do Nguyễn Lâm thị may, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa khiến nỡ rời mắt. Vì bộ quần áo mà Lưu Mai còn ầm lên một trận, đại ý là bảo Hứa Tư xứng mặc quần áo mới, đòi lột cho con trai mụ mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-107-gian-doi-3.html.]
mụ Nguyễn Lâm thị mắng cho một trận té tát. Bà bảo Lưu Mai nếu dám động bộ quần áo , bà sẽ lên đồn công an kiện mụ tội chiếm đoạt tài sản khác. Ở thời đại , đó là tội lớn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lưu Mai sợ mất mật, tuy cam lòng nhưng cũng dám đ.á.n.h chủ ý lên bộ quần áo của Hứa Tư nữa, chỉ là mỗi thấy đều đỏ mắt c.h.ử.i đổng, Nguyễn Lâm thị coi như mụ đang đ.á.n.h rắm.
Giờ Hứa Tư mặc bộ quần áo may mặt, trai ngời ngời, Nguyễn Lâm thị cảm thấy hài lòng vô cùng.
Nghe bà hỏi, Hứa Tư đưa mắt sang Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều hừ một tiếng, mặt .
Nàng chính là giận, rõ là giận cái gì, chỉ thấy vui. Rõ ràng hôm đó nàng mới một buổi sáng mà thể cùng nữ chính, khiến nàng tức giận, cũng thất vọng, một cảm giác thất bại khó tả!
Mấy ngày nay Hứa Tư vẫn như cái đuôi nhỏ bám theo nàng, nàng đều coi như thấy, mặc kệ theo, cũng chuyện với , càng cho nắm tay.
Nguyễn Lâm thị qua là hiểu ngay, chắc chắn là cô cháu gái cưng dở thói tiểu thư .
Bà nghiêm giọng với Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cháu bắt nạt Tiểu Tư đấy nhé.”
Nguyễn Kiều Kiều tủi bĩu môi, Nguyễn Lâm thị: “Cháu bắt nạt !” Rõ ràng là chịu cám dỗ, dễ dàng khác dụ dỗ mất mà!
“Vậy cháu cho bà , tại chơi với nó? Nó sai chỗ nào? Chọc giận cháu ?”
Nguyễn Kiều Kiều c.ắ.n môi, vẻ mặt do dự. Nàng chẳng thể là vì nhân lúc nàng để ý liền cùng nữ chính nên mới khó chịu ? Nàng nên lời.
Đành ngậm chặt miệng gì.
“Cháu xem, Tiểu Tư sai gì , cháu chơi với nó, nó buồn lắm đấy thấy ?”