Đợi đến khi bàn bạc xong xuôi, giải tán, mụ vẻ thiết kéo Ngô Nhạc phòng . Đỗ Thanh nay quan hệ với nhà bác cả, bản việc ở Cửa hàng mậu dịch, cũng chẳng thiếu tiền, chắc về phía mụ.
Ngô Nhạc thì khác. Tuy Ngô Nhạc từng ầm ĩ gì, nhưng bà là con dâu út, con cái cũng nhỏ nhất nhà, địa vị trong nhà họ Nguyễn kém xa nhà bác cả. Mụ tin trong lòng bà chút oán hận nào.
Mụ kéo bà phòng, ban đầu giả vờ chuyện phiếm, đó như vô tình lái câu chuyện sang việc xây nhà.
“Ngô Nhạc , chị thấy nhà cô chú cũng chắc chắn lắm , từng nghĩ đến chuyện xây nhà ? Cho dù xây nhà lầu thì với tiền lương của cô chú chắc cũng đủ xây cái nhà cấp bốn chứ?”
Ngô Nhạc trong lòng sáng như gương, bà chị dâu hai định mượn gió bẻ măng, lôi kéo bà đồng minh đây mà.
Bà thông minh hơn phụ nữ nhiều. Chỉ qua hai Nguyễn Kiều Kiều gặp chuyện là Nguyễn Lâm thị cưng chiều con bé đến mức nào, thể rời xa nó . Đối đầu với nhà bác cả chẳng khác nào tự lấy đá ghè chân , ngu xuẩn hết chỗ !
Hơn nữa, theo bà về nhà bác cả, họ xây nhà lầu là chuyện quá dễ dàng, cũng chắc dùng đến tiền của Nguyễn Lâm thị. Mà cho dù dùng thì cũng chẳng đến lượt mụ con dâu thứ hai xía .
Thà rằng nịnh nọt bộ tịch còn hơn, Nguyễn Lâm thị dù thiên vị đến cũng thể bỏ mặc các con trai khác.
Ngược cứ nhảy dựng lên như Liễu Chiêu Đệ thế mới khiến chán ghét.
Bà liếc Liễu Chiêu Đệ, hờ hững : “Hai đứa nhà em còn nhỏ, chuyện xây nhà vội. Không như cả, Nguyễn Hạo sắp thi đại học , chắc chắn sẽ bạn gái, nhà cửa thế dẫn bạn gái về cũng kỳ.”
“Sao vội!” Liễu Chiêu Đệ cuống lên, trừng mắt Ngô Nhạc vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Thằng Phong nhà cô sắp lên cấp hai , còn mấy năm nữa là đại học chứ mấy! Chị thấy vẫn nên tính toán sớm một chút thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-111-choi-xau-1.html.]
Nhanh thế lòi đuôi cáo ?
Ngô Nhạc buồn trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô mụ.
Liễu Chiêu Đệ xuống bên cạnh, nắm tay bà, vẻ suy nghĩ cho bà : “Cô xem cả xây nhà lầu, chị ít nhất cũng ngàn đồng đấy. Công việc của cả cũng khá, nhưng cả một gia đình lớn thế ăn uống chi tiêu, tiền mà dễ dàng tích cóp thế, chắc chắn là bù thêm tiền .”
“Thế ? Sao chị ? Chị tận mắt thấy ?”
“...” Liễu Chiêu Đệ cứng họng. Nếu mụ mà thấy thì chẳng đây giật dây, mà lao ầm lên .
Mụ mím môi: “Thấy thì thấy, nhưng chuyện chẳng rõ rành rành đó ? Anh cả gì nhiều tiền thế, chắc chắn là cho thêm .”
Nói xong, đợi Ngô Nhạc lên tiếng, mụ tiếp tục: “Lần tự dưng con lợn rừng, liền thiên vị cho cả hơn trăm cân, còn chúng chỉ một nửa của , dựa chứ!”
“Chị cho cô , chuyện một thì sẽ hai. Bình thường bà cưng chiều con Kiều Kiều một tí cũng chẳng , dù cũng chỉ là đứa trẻ con, tốn kém chẳng đáng là bao. , chúng nhất định tranh thủ quyền lợi cho .”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Việc một chị , cô cùng chị lên tiếng!”
“Làm gì bây giờ?” Ngô Nhạc rõ còn cố hỏi.
“Đương nhiên là đòi tiền ! Cho dù đòi tiền thì cũng bắt chính miệng hứa, chúng xây nhà, bà cũng bỏ tiền tương đương!” Càng về giọng Liễu Chiêu Đệ càng lớn, ngữ khí cũng hùng hồn hẳn lên.