Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 112: Chơi xấu (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:22:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Nhạc thật sự phục mụ sát đất, mụ lấy cái lý lẽ méo mó .

 

Bà nhớ đến những chuyện mấy hôm , bèn hỏi: “Thế còn nhà đẻ chị thì , định bỏ bao nhiêu tiền cho chị xây nhà?”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Nhà chị á? Nhà chị việc gì bỏ tiền?” Liễu Chiêu Đệ trợn mắt, vẻ mặt thể hiểu nổi.

 

“Thế tại chị bắt bỏ tiền, tại bỏ tiền?” Ngô Nhạc bật .

 

“Thế giống , Kiến Đảng là con trai của !”

 

“Thế chị cũng là con gái của chị mà!”

 

“Thế giống !”

 

“...” Ngô Nhạc.

 

Cuối cùng bà cũng hiểu tại trong nhà đều chuyện với mụ . Bởi vì tư duy căn bản cùng một hệ quy chiếu, ai mà cho thông ?

 

Ngô Nhạc lắc đầu, thấy bên Nguyễn Kiến Đảng chống nạng, Nguyễn Thỉ và Nguyễn Tuấn dìu tới, bèn với Liễu Chiêu Đệ: “Chị hai xong ? Nói xong em về phòng đây.” Nói dậy thẳng, để Liễu Chiêu Đệ đó trố mắt .

 

Mụ còn cảm thấy đầu óc Ngô Nhạc vấn đề! Thế mà hiểu lời mụ ?

 

Nguyễn Kiến Đảng thấy hết những lời đó, nhưng thực sự còn sức lực mà tranh cãi với mụ nữa, cũng chẳng buồn để ý đến mụ, hai con trai dìu phòng.

 

Liễu Chiêu Đệ thấy ông phòng còn thấp thỏm, sợ ông mắng . Kết quả thấy ông chẳng gì liền ngủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm thấy bất an, cứ cảm thấy sự im lặng của cả nhà gì đó bình thường.

 

Cuối cùng vì chột , đợi Nguyễn Kiến Đảng xuống, mụ liền lén lút ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-112-choi-xau-2.html.]

 

Vừa đến cửa thì gặp ngay Lưu Mai nhà hàng xóm.

 

Sân nhà Lưu Mai rào bằng tre nứa cao ngang . Thấy Liễu Chiêu Đệ từ nhà họ Nguyễn , mắt mụ sáng lên, vẫy vẫy tay gọi.

 

Liễu Chiêu Đệ đang cả nhà ghẻ lạnh, vặn chuyện, trong lòng bức bối, thấy Lưu Mai vẫy tay liền sang ngay.

 

Nguyễn Lâm thị ở phía thấy, nhổ toẹt một bãi nước bọt, mắng thầm một câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, trong nhà.

 

“Chiêu Đệ, chân chồng cô đỡ ? Lần viện tốn kém lắm nhỉ?” Lưu Mai thấy Liễu Chiêu Đệ hỏi, hỏi xong vẻ mặt ngưỡng mộ mụ: “ tốn bao nhiêu tiền với nhà họ Nguyễn các cô chắc cũng chẳng thấm , dù chồng cô cũng nhiều tiền mà.”

 

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện Liễu Chiêu Đệ càng thấy khó chịu trong lòng.

 

Lưu Mai thấy vẻ mặt mụ như , ánh mắt lóe lên, sán hỏi: “Lần cả cô xây nhà lầu, đến lượt nhà cô ? Nhắc đến thật là ghen tị với cô, gả nhà t.ử tế thế , nhà xem, haizz...”

 

Lưu Mai thở dài thườn thượt vẻ sầu não.

 

Câu đó trúng nỗi lòng oán hận của Liễu Chiêu Đệ, mụ tức giận : “Chuyện còn , ai mà !”

 

“Sao thế? Sao ?” Lưu Mai ngạc nhiên mụ, kéo mụ trong, nhỏ giọng hỏi: “Mau kể xem nào, ? Chuyện chẳng rõ rành rành ? Anh cả xây thì kiểu gì chả đến lượt nhà cô!”

 

“Hay là... bà già nhà cô thiên vị chỉ xây nhà cho cả thôi?”

 

“Cô cũng thấy bà thiên vị ?” Liễu Chiêu Đệ mụ , tưởng như cuối cùng cũng tìm cùng chung tiếng .

 

“Thì rõ rành rành đấy còn gì? Ai mà chẳng . Nói thật cũng thấy bất bình cho cô. Cô xem cô sinh cho nhà họ Nguyễn ba đứa con trai, ở nhà khác thì là đại công thần . Đằng chồng cô tính nết quái gở, coi đứa con gái lỗ vốn như bảo bối, gì ngon cũng nhét hết mồm nó.”

 

 

Loading...