“Bao nhiêu năm nay, cũng cô mà nhịn !”
Liễu Chiêu Đệ chỉ cảm thấy lời trúng tim đen , nhưng khổ nỗi chẳng cách nào, chỉ đành : “Ai nhà họ Nguyễn bọn họ cái tật gì!”
Sinh ba đứa con trai, đây là điều đáng tự hào nhất đời mụ, nhưng oái oăm ở cái nhà họ Nguyễn , nó chẳng là cái thá gì. Mụ vẫn hiểu nổi, coi con ranh con ti tiện như bảo bối, còn con trai thì coi như cỏ rác.
“Cái tật chẳng gì , cô vùng lên chứ, ? Cô nghĩ cho thì cũng nghĩ cho mấy đứa con trai của cô chứ? À còn nữa, nể tình chị em thiết mới cho cô , bà chồng cô cưng chiều con ranh vô lối lắm . Cô đấy, thằng ranh con nhà mấy hôm nay ngày nào cũng sang chơi với con bé nhà cô, cô chồng cô quá đáng đến mức nào ?”
“Sao thế?” Vì gần đây xảy quá nhiều chuyện nên Liễu Chiêu Đệ để ý đến mấy việc .
“Bà thế mà may cho thằng ranh nhà hai bộ quần áo mới đấy. Nó với thằng nhóc thì quan hệ gì, chẳng qua là nể mặt con bé nhà cô thôi. Đây chẳng chuyện lành gì , tương lai chừng bao nhiêu của nả nhà họ Nguyễn đều bà móc sạch đắp hết lên con bé , ba đứa con trai nhà cô cứ đợi mà uống gió Tây Bắc !”
“Gì cơ!” Liễu Chiêu Đệ nhảy dựng lên: “Bà may cho thằng ranh nhà cô hai bộ quần áo á?” Quả thực thể tin tai !
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đến con trai mụ còn , may cho ngoài? Chẳng lẽ đúng là vì quá cưng chiều Nguyễn Kiều Kiều nên yêu ai yêu cả đường lối về?
Bà già điên !
Liễu Chiêu Đệ yên nữa, định về tìm Nguyễn Lâm thị hỏi cho lẽ, dựa mà may quần áo cho ngoài mà may cho cháu ruột, ai bà nội như thế ?
“Ấy, cô đừng kích động, từ từ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-113-choi-xau-3.html.]
Thấy Liễu Chiêu Đệ trúng kế, Lưu Mai mừng thầm trong bụng, ngoài mặt vẻ cho mụ, khuyên can: “Quần áo thì cũng may , giờ cô về ầm lên cũng chẳng lợi lộc gì, khéo mắng cho một trận.”
“Thế ? Bà già càng ngày càng quá đáng, thấy ai thiên vị như thế bao giờ!”
“Chứ còn gì nữa, ai bảo cô vớ bà chứ? Bà ghê gớm thế, cô cãi .” Lưu Mai kéo mụ xuống, thì thầm to nhỏ tai mụ một hồi.
Liễu Chiêu Đệ càng mắt càng sáng, cuối cùng khóe miệng cũng nhếch lên.
Lưu Mai vỗ tay mụ: “Cô cứ tin , thế đảm bảo sai. Bà Nguyễn Lâm thị thiên vị đến thì mặt bàn dân thiên hạ cũng dám quá đáng , đúng ?”
Liễu Chiêu Đệ hớn hở gật đầu, Lưu Mai với ánh mắt khác hẳn: “Cô đúng lắm! về nhà đẻ một chuyến ngay đây!”
“Đi , .” Lưu Mai tít mắt vẫy tay.
Liễu Chiêu Đệ lập tức dậy ngoài, bước chân nhẹ nhàng trở về nhà đẻ, bàn bạc kế hoạch của một chút, đến chạng vạng tối mới nhà họ Nguyễn.
Ngày hôm , 25 tháng Tư, là một ngày trời nắng ráo.
Nhà họ Nguyễn từ sáng sớm bắt đầu bận rộn. Theo phong tục ở đây, động thổ là việc lớn, cần cúng bái thổ địa và tổ tiên. Nguyễn Lâm thị nhân lúc trời sáng thịt một con gà, hấp chín con cá, bày lên bàn cúng.
Nguyễn Kiều Kiều cũng Đỗ Thanh dựng dậy từ sớm, mặc bộ quần áo hoa nhí mà Đỗ Thanh cho là và nổi bật, nhưng Nguyễn Kiều Kiều thấy quê mùa, cùng đầu thôn xem náo nhiệt.