nể mặt Nguyễn Kiến Quốc, nàng vẫn lí nhí gọi một tiếng Lục Trân.
“Nào, cầm lấy, đây là quà gặp mặt bác Lục tặng cháu.” Lục Chí Uy đưa món quà chuẩn sẵn cho Nguyễn Kiều Kiều, là một miếng ngọc bội. Nguyễn Kiều Kiều rành về cái lắm, nhưng độ trong suốt của miếng ngọc ánh mặt trời cũng đây tuyệt đối là ngọc .
Nguyễn Kiến Quốc ngạc nhiên, vội vàng từ chối: “Thế , còn chuẩn quà gặp mặt cho Tiểu Trân, , , quý giá quá.”
“Có cho , liên quan gì đến .” Lục Chí Uy lườm ông một cái, nhét thẳng miếng ngọc tay Nguyễn Kiều Kiều.
Sợ nàng cũng từ chối, ông cố ý đùa: “Bác chỉ mang quà cho cháu thôi, cho hai của cháu . Kiều Kiều nhớ giữ kỹ nhé, đừng để hai tranh mất.”
Nguyễn Kiệt ngay cạnh Nguyễn Kiến Quốc, lập tức phản bác: “Cháu bao giờ tranh đồ của em gái .”
“Thằng bé .” Nguyễn Kiến Quốc , cũng ý của Lục Chí Uy là cần ông đáp lễ. Nghĩ ngợi một chút, ông từ chối nữa, bảo Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy, nàng đeo lên cổ.
“Được , mấy đứa chơi . Nhớ kỹ, lát nữa đốt pháo thì dắt em gái xa một chút nhé.” Nguyễn Kiến Quốc đặt Nguyễn Kiều Kiều xuống, dặn dò Nguyễn Kiệt.
Nguyễn Kiệt gật đầu, dắt Nguyễn Kiều Kiều sang hướng khác. Lục Trân cạnh Lục Chí Uy chần chừ một chút lập tức theo, sánh bước bên cạnh hai em.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Đây là cô em gái suốt ngày nhắc đến đấy ?” Lục Trân hỏi Nguyễn Kiệt, mắt vẫn dán chặt Nguyễn Kiều Kiều, quan sát kỹ lưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-115-choi-xau-5.html.]
Nguyễn Kiệt liếc một cái: “Ừ, hả? Đáng yêu ? Xinh ?”
Lục Trân Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn để Nguyễn Kiệt dắt tay, nghiêm túc gật đầu: “Xinh, cũng đáng yêu.”
Nhà em gái, nhưng một đống em họ, đứa nào cũng chí chóe, nhõng nhẽo phát mệt, chẳng thích tí nào. em gái của Nguyễn Kiệt trông vẻ ngoan, cũng quấy , là cho kẹo.
Nghĩ , móc từ trong túi mấy thanh kẹo dài đưa cho Nguyễn Kiều Kiều, hào phóng : “Nào, Kiều Kiều, Trân mời em ăn kẹo. Đây là kẹo cao su, hết ngọt nhớ nhả nhé.”
“Cậu cũng hổ nhỉ, nhanh thế tự phong ?” Nguyễn Kiệt lườm , giọng điệu châm chọc, nhưng tay thành thật đưa nhận lấy kẹo cao su từ tay Lục Trân, bóc nhét miệng Nguyễn Kiều Kiều, dặn dò: “Kiều Kiều, kẹo nuốt nhé, lát nữa hết ngọt em nhả , nhớ ?”
“Vâng ạ.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, ngọt ngào với Lục Trân: “Cảm ơn Trân.” Nể tình cho kẹo, nàng thấy thuận mắt hơn nhiều. Huống hồ Nguyễn Kiệt vẻ cũng để bụng chuyện đ.á.n.h vỡ đầu, thì nàng càng nên bỏ qua.
“Ôi dào, gì , Trân mang sô cô la cho em, nhà Trân nhiều lắm.” Lục Trân nàng gọi một tiếng “” ngọt xớt, trong lòng nở hoa, lập tức .
Nghe , Nguyễn Kiều Kiều càng thêm đáng yêu nũng nịu, khiến Lục Trân móc hết kẹo trong túi cho nàng.
Nguyễn Kiều Kiều lấy hết mà chỉ nhặt một cái, định đưa cho tiểu phản diện ăn. Kết quả đầu phát hiện tiểu phản diện vẫn ở chỗ Nguyễn Kiến Quốc, ánh mắt u oán về phía .
Tiểu phản diện: Tiếp tục mặt cá nóc.