Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 122: Vả mặt (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:02:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mẹ!" Nước mắt Liễu Chiêu Đệ trào .

 

Mụ chỉ dùng sức ép dư luận khiến Nguyễn Lâm thị nhượng bộ, chứ để phỉ nhổ .

 

"Tiếp theo thế nào, cũng chẳng nữa. Là sang nhà đội trưởng vay một trăm đồng để đóng viện phí đấy. Chuyện nếu tin thì cứ hỏi đội trưởng, giấy nợ đàng hoàng." Nói đến đây, Nguyễn Lâm thị thở dài thườn thượt, như thể đang phiền muộn vì món nợ .

 

"Hóa hôm đó thím Nguyễn sang nhà đội trưởng là để vay tiền ." Lúc , một phụ nữ lên tiếng. Bà sống ngay cạnh nhà đội trưởng, hôm đó quả thực thấy Nguyễn Lâm thị nhà ông .

 

Nguyễn Lâm thị trả lời, nhưng lông mày nhíu chặt.

 

Liễu Chiêu Đệ cũng kinh ngạc bà. Mụ cứ tưởng tiền đó là Nguyễn Lâm thị tự bỏ , thấy bà tùy tiện lấy tiền lớn như đóng viện phí, mụ mới chắc mẩm bà chi phần lớn tiền xây nhà cho Nguyễn Kiến Quốc.

 

giờ xem hình như ?

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Giờ phút , mụ mới nhận chuyện ngu xuẩn đến mức nào.

 

đời t.h.u.ố.c hối hận, Nguyễn Lâm thị cũng sẽ cho mụ cơ hội hối hận.

 

Nguyễn Lâm thị thở dài một , sắc mặt trở nên trắng bệch, lùi một bước như đả kích lớn. Người bên cạnh vội đỡ lấy bà, lo lắng hỏi han.

 

Nguyễn Lâm thị xua tay, day trán như cố trấn tĩnh , đó mới tiếp tục : "Liễu Chiêu Đệ, ầm lên thế chẳng qua là vì chia thịt lợn rừng, cô phần hơn."

 

" con lợn rừng đó húc nhà thằng Kiến Quốc mà. Một cái lỗ to tướng như thế, vợ thằng Kiến Quốc nhà, thể chiếu cố nó thêm một chút ? nghĩ nó sửa nhà nên cho nó phần nhiều hơn chút để bù chỗ đó, chẳng lẽ thế cũng là sai ? Số thịt còn chẳng chia đều cho ba nhà các cô ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-122-va-mat-2.html.]

 

Nguyễn Lâm thị xong, ngẩng đầu xung quanh, như đang chờ một câu trả lời khẳng định.

 

Lòng đều bằng thịt, thấy Nguyễn Lâm thị tiều tụy như , nhớ đến những năm tháng chồng bà hy sinh vì Tổ quốc, một bà góa bụa nuôi bốn đứa con khôn lớn, thật sự chẳng dễ dàng gì. Không ngờ đến tuổi xế chiều, vất vả lắm mới ngày lành tháng thì đối xử như .

 

Lập tức, đều nhao nhao đồng tình, tỏ ý bà thế sai chút nào. Còn ít đến an ủi bà, bảo bà yên tâm, đừng vì chuyện mà đau lòng, sức khỏe là quan trọng nhất.

 

Nguyễn Lâm thị lắc đầu, : " cũng chẳng đau lòng , là đau lòng cho mấy đứa cháu nội của thôi."

 

"Thế là ạ?" Lập tức hỏi.

 

Nguyễn Lâm thị thở dài: "Chỗ thịt lợn rừng còn , chia đều hết, ba em nó mỗi 40 cân. Liễu Chiêu Đệ thương nó, cách ba bữa sang nhà thím Ngưu mua thịt lợn mang về nhà đẻ, cũng chẳng gì. mà... nhưng mà 40 cân thịt lợn rừng , nó thế mà nhẫn tâm đến mức cho cháu ngửi tí mùi thịt nào! Nó mang hết về nhà đẻ !"

 

"Trời ơi, 40 cân đấy! Không giữ cân nào á?" Đám đông vây xem tặc lưỡi.

 

Ai nấy đều tỏ vẻ thể tin nổi.

 

Từng thấy con dâu lén lút giúp đỡ nhà đẻ, nhưng từng thấy ai giúp đến mức độ !

 

Thế là định vét sạch của nả nhà chồng mang về cho nhà đẻ ?

 

Ánh mắt Liễu Chiêu Đệ đổi, như kẻ ngốc, kẻ thiểu năng trí tuệ. Rốt cuộc thời buổi hiếm thấy ai ngược đãi chồng con để cung phụng nhà đẻ đến mức độ .

 

 

Loading...