“Chỗ... chỗ thịt đó... là định để dành cỗ cưới cho Lai Phúc mà.” Lý thị chịu nổi những ánh mắt soi mói , biện hộ, nhưng lời thốt xúm mắng.
“Con trai bà cỗ cưới, mắc mớ gì dùng thịt nhà họ Nguyễn?”
“ đấy, là nhà họ Nguyễn còn biếu thêm cho bà ít gạo nữa? Tiện thể trả luôn cả tiền sính lễ giúp bà nhé?”
“Ôi dào, cái cô Liễu Chiêu Đệ chẳng đưa cả tiền sính lễ chứ?” Lập tức phản bác .
“ , , đòi tiền sính lễ, chỉ cần một chiếc xe đạp thôi...” Liễu Chiêu Đệ theo bản năng phản bác, nhưng lời khỏi miệng liền phát hiện sập bẫy .
“Ái chà, vợ Kiến Đảng khẩu khí lớn thật đấy. Nhà cô rốt cuộc là tình huống gì thế, em trai cô lấy vợ mà cô là con gái lấy chồng lấy tiền nhà chồng mua xe đạp cho nó ?”
“ đấy, Kiến Đảng lấy cô đúng là xui xẻo tám đời.”
“Chứ còn gì nữa, cũng tưởng là t.ử tế, ngờ là cái loại , thật là...”
Thời buổi thiếu nhất chính là những kẻ giậu đổ bìm leo, huống hồ hành động của Liễu Chiêu Đệ trong mắt họ quả thực là quá quắt, thể chấp nhận .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Rất nhanh, họ vùi dập mụ còn manh giáp.
Đợi đời, Nguyễn Lâm thị sang Lý thị lúc sức chiến đấu bằng , hỏi bà .
“Lý thị, bộ quần áo bà, nếu nhớ lầm thì cũng là do Liễu Chiêu Đệ tháng mới may cho bà đúng ? Nó đối với nhà bà đúng là hiếu thuận thật đấy. Em trai lấy vợ, nó bỏ tiền mua xe; bố ăn thịt tẩm bổ, nó bỏ tiền mua thịt; con trai còn miếng nào, 40 cân thịt bảo đưa về là đưa về hết; các mặc quần áo mới, nó càng chẳng hai lời ngay Cửa hàng mậu dịch mua vải, trong khi con trai nó còn đang mặc quần áo vá chằng vá đụp... từng thấy đứa con gái nào hiếu thuận đến thế!”
Bộ quần áo Lý thị, Nguyễn Lâm thị cũng mới hôm nay.
Hiện tại mua vải cần phiếu, đều thống nhất mua ở Cửa hàng mậu dịch nơi Đỗ Thanh việc. Liễu Chiêu Đệ cũng khôn ngoan lắm, chắc sợ nhà họ Nguyễn phát hiện nên cố tình chọn ngày Đỗ Thanh để mua. mụ ngờ Đỗ Thanh nắm rõ các loại vải trong cửa hàng như lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-123-va-mat-3.html.]
Hôm nay thấy Lý thị mặc bộ quần áo đó, Đỗ Thanh liền ngay vải mua ở cửa hàng , bởi vì thị trấn cũng chỉ mỗi một Cửa hàng mậu dịch đó thôi.
“Giờ thì , tiền trong nhà mang nuôi nhà đẻ hết, hết tiền thì sang dòm ngó tiền của bà già ? Chê gánh nợ cho các đủ? Còn bắt gánh thêm cả cái nhà lầu nữa ?”
“Bà dắt díu cả già đến loạn, chẳng là ép bà già khuôn khổ ?”
“ cho bà ! Chuyện bà đừng hòng mơ tưởng!”
“Đừng tiền bù cho Kiến Quốc xây nhà, cho dù bù, thì nào? Chỉ cho phép Liễu Chiêu Đệ nhà bà lấy tiền nhà họ Nguyễn nuôi nhà đẻ, còn cho phép giúp đỡ con trai ?”
“Bà con lối xóm ơi, xem, cái lý nào như thế ?”
Nguyễn Lâm thị sang hỏi đám đông đang xúc động phẫn nộ.
“Không .”
“ là quá quắt.”
“Hóa là thế , mấy hôm còn thấy thằng Liễu Lai Phúc đạp xe lượn lờ trong thôn cơ, hóa là chị nó bỏ tiền mua cho? Chậc chậc...”
“...”
Tiếng bàn tán xôn xao dứt.
Vốn dĩ Nguyễn Lâm thị là làng , còn Lý thị là làng khác, chẳng lý do gì bênh vực ngoài làng. Huống hồ chuyện đúng là của nhà họ Nguyễn, nhà nào vớ cô con dâu ăn cây táo rào cây sung như thế cũng chẳng vui vẻ gì.