“Mẹ, Kiều Kiều cần viện hai ngày để theo dõi, tránh bệnh tái phát. Tối qua thức cả đêm , cứ ngủ tạm ở đây một lát , con về nhà lấy ít quần áo giặt cho hai bà cháu.”
“Được, nhớ bảo nấu ít cháo kê mang đến cho Kiều Kiều ăn nhé.” Nguyễn Lâm thị dặn dò, nghĩ điều gì kéo tay ông: “Hay là con đừng đến nữa, bảo Đỗ Thanh mang đến cũng . Dù ngày mai nó cũng . Ở nhà còn bao nhiêu việc đang chờ con, chuyện xây nhà cũng thể thiếu con , ở đây một là đủ .”
“Không , con sẽ sắp xếp thỏa.” Nguyễn Kiến Quốc vỗ vỗ tay bà. Xây nhà quan trọng thật đấy, nhưng trong lòng ông con gái vẫn luôn là một. Con bé còn đang viện, ông ở nhà mà yên tâm .
Nguyễn Lâm thị khuyên ông nên cũng thêm gì nữa.
Nguyễn Kiến Quốc khỏi phòng bệnh.
Trên đường về nhà, ngang qua đầu thôn thấy Nguyễn Kiến Đảng đang chống nạng giúp trông coi công trình, thấy ông về liền vội vã chạy : “Kiều Kiều thế nào ?”
“Không , hạ sốt, nhưng cần viện hai ngày. Anh về lấy ít quần áo và mang đồ ăn cho hai bà cháu, chỗ ...”
“Em trông giúp , cứ yên tâm .”
Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, cũng khách sáo. Dù giữa ông và Liễu Chiêu Đệ chút hiềm khích nhưng tình cảm em bọn họ vẫn .
Khi Nguyễn Kiến Quốc về đến nhà, Đỗ Thanh nấu xong cháo kê. Thấy ông xách cặp lồng về, bà vội vàng chạy hỏi han, vấn đề gì lớn mới bắt đầu chuẩn bữa sáng cho những khác.
Mấy đứa trẻ cũng xúm . Chuyện hôm qua xảy đột ngột, khi chúng đ.á.n.h thức thì Nguyễn Kiến Quốc đưa em bệnh viện . Mong ngóng cả đêm cuối cùng cũng thấy ông về, đương nhiên nhao nhao hỏi thăm.
Nguyễn Kiến Quốc bảo chúng em hạ sốt, gì đáng ngại, ở vài ngày để theo dõi thôi. Thấy chúng vẫn hỏi dứt, ông mất kiên nhẫn đuổi chúng học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-129-cai-chet-cua-nguyen-lam-thi-2.html.]
Nguyễn Kiệt và tiểu mập mạp cứ quấn lấy ông, chịu , nằng nặc đòi theo bệnh viện thăm em. Bị Nguyễn Kiến Quốc lườm cho hai cái, quát mấy câu, hai đứa mới miễn cưỡng đeo cặp sách học.
Khi Nguyễn Kiến Quốc mang theo quần áo và cặp lồng cơm rời , ông để ý phía một bóng nhỏ bé lặng lẽ bám theo.
Đợi đến bệnh viện, xuống xe ông mới phát hiện cái đuôi nhỏ phía .
Ông ngạc nhiên bé: “Tiểu Tư, cháu ở đây?”
“Thăm Kiều Kiều.” Hứa Tư ông, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, chợt nhận gì đó sai sai, ông thể tin nổi hỏi: “Cháu đến đây bằng cách nào? Chạy bộ đuổi theo xe bác á? Sao gọi bác?”
Hứa Tư sốt ruột, đối mặt với một tràng câu hỏi của ông chỉ gật đầu lung tung.
Nguyễn Kiến Quốc vẫn thấy khó tin. Ông đạp xe nhanh như thế, thằng bé thật sự chạy bộ đuổi theo xe ông suốt quãng đường dài thế á?
Vào phòng bệnh, Nguyễn Lâm thị thấy Hứa Tư cũng ngạc nhiên, Nguyễn Kiến Quốc với vẻ thắc mắc. Nguyễn Kiến Quốc bất đắc dĩ : “Con nó theo, nó chạy bộ đuổi theo xe con suốt cả quãng đường đấy, đúng là đứa trẻ ngốc, chẳng gọi con một tiếng.”
Ông đặt đồ lên bàn cạnh giường bệnh, giục bà: “Mẹ ăn chút cháo , con nộp viện phí.”
“Ừ.” Nguyễn Lâm thị gật đầu, tự mở cặp lồng, múc một bát cháo nhỏ, nhưng ăn ngay mà đưa cho Hứa Tư : “Nào, Tiểu Tư ăn cháu.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Cháu đói, cháu ở bên Kiều Kiều.” Hứa Tư lắc đầu từ chối, bên mép giường, luồn tay trong chăn nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều.