Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 130: Cái chết của Nguyễn Lâm thị (3)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:02:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Lâm thị khuyên can: “Tiểu Tư , Kiều Kiều đang ốm, cháu đừng chạm con bé, kẻo lây bệnh đấy.”

 

“Không lây , cháu sợ.” Hứa Tư nhất quyết chịu buông tay Nguyễn Kiều Kiều .

 

Nguyễn Lâm thị một hồi, cuối cùng bất lực thở dài. Bà bó tay với đứa trẻ cứng đầu , đành tự ăn một bát cháo .

 

Hứa Tư sát mép giường. Cậu thấp bé, ở đó chỉ cao hơn giường một cái đầu. Muốn nắm tay Nguyễn Kiều Kiều thì giơ cao cánh tay lên. Nắm lâu mỏi nhừ cả tay nhưng vẫn nỡ buông .

 

Mắt chớp chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt chăm chú chứa đựng nỗi nhớ nhung mà ngoài thể phát hiện .

 

Cậu , dù nghịch thiên sửa mệnh, đưa nàng trở về nơi , thì kiếp nàng chịu cũng sẽ thiếu chút nào. Cậu giúp gì khác cho nàng, điều duy nhất thể là luôn ở bên cạnh nàng.

 

Có lẽ sự hiện diện của tác dụng, trong giấc ngủ Nguyễn Kiều Kiều dần bình tĩnh , đôi lông mày nhíu chặt cũng giãn ...

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh thì là giữa trưa.

 

Nguyễn Kiến Quốc xuống căng tin mua cơm mang lên, vội vàng ăn vài miếng đạp xe về . Nguyễn Lâm thị và Hứa Tư vẫn đang ăn cơm.

 

Hứa Tư giờ "nuôi thả", ngày ba bữa cơ bản đều ăn ở nhà họ Nguyễn. Nguyễn Lâm thị khuôn mặt ngày càng da thịt của , kìm chút tự hào, cảm thấy nuôi trẻ con mát tay thật, Nguyễn Kiều Kiều thì trắng trẻo mập mạp, thằng bé cũng ngày càng trai .

 

“Bà nội...” Việc đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều khi tỉnh dậy là gọi Nguyễn Lâm thị.

 

Nguyễn Lâm thị thấy, lập tức đặt bát xuống, tới: “Kiều Kiều tỉnh , chỗ nào khó chịu cháu?”

 

Nhìn đôi mắt quan tâm và dáng vẻ hiền từ của Nguyễn Lâm thị, Nguyễn Kiều Kiều nhớ cảnh bà qua đời đầy tiếc nuối trong giấc mơ, nước mắt trào từ khóe mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-130-cai-chet-cua-nguyen-lam-thi-3.html.]

“Bà nội, Kiều Kiều yêu bà nhất.” Nàng .

 

Kiếp Nguyễn Kiều Kiều là mèo, tuy khai mở linh trí nhưng từ đến, cũng chẳng nhớ gì, nên cuộc sống của nàng hỗn độn, căn bản yêu và thích là cái gì.

 

trong một tháng .

 

Nguyễn Lâm thị dạy cho nàng hiểu thế nào là yêu thương.

 

Bà yêu Nguyễn Kiều Kiều, yêu đến tận tâm can, cho dù đến lúc c.h.ế.t, bà đau đáu nhớ mong vẫn là nàng!

 

cái cô “Nguyễn Kiều Kiều” , hư đốn đến thế chứ?!

 

Nguyễn Kiều Kiều tức giận. Bà nội như , tại trân trọng?

 

“Cái con bé !” Nguyễn Lâm thị ngờ nàng đột nhiên câu đó, hốc mắt cũng đỏ lên, ôm chầm lấy nàng, hôn lên má nàng: “Bà cũng yêu Tiểu Kiều Kiều, yêu Tiểu Kiều Kiều nhất đời!”

 

“Là yêu cháu ? Cháu của hiện tại ạ?” Nàng bà đầy mong chờ.

 

“Đương nhiên .” Nguyễn Lâm thị hiểu nàng hỏi thế, nhưng đôi mắt mong chờ và dáng vẻ như đang sợ hãi điều gì đó của nàng, bà trịnh trọng trả lời: “Bà chỉ yêu Tiểu Kiều Kiều thôi, mấy ông của cháu , ai sánh bằng !”

 

Thực chính Nguyễn Lâm thị cũng tại thích cô cháu gái đến thế.

 

Trước bà nghĩ là do nhà họ Nguyễn mấy đời con gái, của hiếm là của quý. giờ cục cưng đang trong lòng, bà cảm thấy bà yêu nàng, chỉ đơn giản vì nàng là nàng!

 

Nghe câu trả lời mong , Nguyễn Kiều Kiều vùi đầu lòng bà, cọ cọ thỏa mãn, hai tay cố gắng vươn dài ôm lấy cổ bà, thầm thề trong lòng: Nàng nhất định bảo vệ bà nội sống lâu trăm tuổi!

 

 

Loading...