“Cha ơi, ăn cơm thôi.”
“Kiều Kiều, con đây, ngã thì ?” Nhìn xung quanh sắt thép gạch đá xi măng, Nguyễn Kiến Quốc nhăn mặt, vội vàng chạy tới bế nàng lên.
Nguyễn Kiều Kiều thành thục ôm cổ ông, móc chiếc khăn tay nhỏ trong túi lau mồ hôi trán cho ông.
Sắp sang tháng Năm, thời tiết ngày càng nóng, nhất là giữa trưa nắng gắt chiếu khiến mở mắt nổi. Nguyễn Kiến Quốc cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại thơm tho của con gái lau mồ hôi cho , nheo mắt hưởng thụ, trong lòng sướng rơn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ở nông thôn ai cũng thích con trai, ông thật hiểu đám con trai thối tha tích sự gì, như con gái rượu của ông, quả thực là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ.
Ông gọi đám thợ cùng ăn cơm, trêu đùa Nguyễn Kiều Kiều trong lòng.
Hàng ngày ông đều hỏi nàng yêu ai nhất, thích ai nhất, nhận câu trả lời ý thì tít mắt.
“...” Nguyễn Kiều Kiều, tí hon trong lòng đang giơ tay đầu hàng. Gặp nhà họ Nguyễn thế , nàng cũng bó tay, ngày nào cũng chơi trò “yêu ai nhất” với họ.
Nhà họ Nguyễn thực sự t.ử tế. Tuy là cơm độn khoai lang nhưng đảm bảo ăn no, thức ăn tuy nhiều thịt thà nhưng thi thoảng cũng chút thịt hun khói, chế độ ăn uống thực sự là quá . Thợ xây thuê trả tiền theo ngày, bình thường cho nhà khác họ sẽ cố tình câu giờ để kiếm thêm tiền công, nhưng với nhà họ Nguyễn thì như thế, ai nấy đều việc thật thà, chăm chỉ, tiến độ cũng nhanh.
Khi Nguyễn Kiến Quốc bếp xới cơm, thấy hai con thỏ xám trắng chuồng gà. Mấy thợ bên cạnh trầm trồ ngưỡng mộ, khen nhà họ Nguyễn giỏi giang, thường xuyên lên núi săn thú. Nguyễn Kiến Quốc mấy con thỏ cau mày, tâm trạng chút nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-137-doi-tien-mua-keo-4.html.]
Ăn xong cơm, Nguyễn Kiến Quốc bảo thợ nghỉ ngơi một tiếng. Đều là những nông dân chất phác thật thà, họ cũng khách sáo, tự tìm chỗ ngả lưng, tận hưởng chút thời gian nghỉ ngơi buổi trưa.
Nguyễn Kiến Quốc kéo Nguyễn Lâm thị buồng trong, hỏi: “Mẹ, mấy con thỏ là do Kiều Kiều ạ?”
“Không , là Tiểu Tư bắt .”
“Tiểu Tư?” Chân mày đang nhíu chặt của Nguyễn Kiến Quốc giãn , nhưng ngay lập tức nhíu : “Nó bắt ở ? Núi á? Chỗ đó hạn chế , nhất là nó còn nhỏ thế, lỡ khỉ bắt thì ?” Chuyện Nguyễn Kiều Kiều khỉ bắt đến giờ Nguyễn Kiến Quốc vẫn còn sợ, đám con trai trong nhà đều cấm bén mảng đến núi .
Nghe , Nguyễn Lâm thị cũng nhăn mặt, : “Mẹ hỏi, lát nữa nó đến sẽ dặn nó.” Chuyện khỉ bắt cảnh báo cho tất cả các gia đình con nhỏ trong đội, giờ chẳng ai dám cho con lên núi nữa, sợ khỉ bắt thì đúng là kêu trời trời thấu, kêu đất đất chẳng .
Nhớ đến chuyện Hứa Tư bán thỏ lấy tiền mua kẹo cho Nguyễn Kiều Kiều, bà kể cho Nguyễn Kiến Quốc như một câu chuyện vui.
Nguyễn Kiến Quốc xong cũng ngạc nhiên, đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Thằng bé tâm thật đấy, đối với Kiều Kiều nhà còn để ý hơn cả mấy ông của nó.”
“Chứ còn gì nữa.” Nguyễn Lâm thị phụ họa, bà thực sự cảm tình với Hứa Tư.
Nghĩ đến việc tháng Chín Hứa Tư cũng sẽ học cùng Nguyễn Kiều Kiều, bà hỏi Nguyễn Kiến Quốc: “Tháng Chín bọn trẻ học , con xây nhà, trang hoàng, thuê thợ, cái gì cũng cần tiền. Nếu khó khăn thì phần của Tiểu Tư để lo...”