“Mẹ, con nghèo như nghĩ . Hồi con theo quản đốc nhà máy buôn bán nhỏ cũng kiếm chút đỉnh, thiếu tiền .” Nguyễn Kiến Quốc cạn lời, chẳng hiểu ông cứ luôn cảm thấy ông nghèo rớt mồng tơi thế nhỉ?
“Mẹ sợ con đủ thôi mà!” Nguyễn Lâm thị lườm ông, đẩy ông , dỗ Nguyễn Kiều Kiều ngủ. Còn chuyện xảy ở nhà thầy bói Tiền sáng nay, bà .
Không bà tin con trai , mà là tin Thư Khiết.
Đối với cô con dâu cả , bà thực cũng hài lòng. Bà xuất thành phần , tự nhiên sẽ để ý phận của con dâu. Chỉ là từ khi Thư Khiết năm ngoái đến nay vẫn bặt vô âm tín, khiến Nguyễn Kiều Kiều ốm đau liên miên, bà thực sự khó mà giữ thiện cảm.
Hơn nữa Thư Khiết là trí thức lớn, chắc tin mấy chuyện .
Lúc Nguyễn Kiều Kiều ngủ trưa, Hứa Tư kéo một con hoẵng đang thoi thóp từ đường mòn núi .
Lúc đường nên Nguyễn Kiến Quốc ở đầu thôn thấy để ngăn cản. Giờ thấy kéo một con hoẵng ít nhất cũng ba bốn mươi cân , ông giật hoảng hốt.
Mấy thợ bên cạnh cũng chú ý tới, lập tức dừng tay, theo Nguyễn Kiến Quốc đón.
“Tiểu Tư!” Nguyễn Kiến Quốc cau mày bước tới.
Con hoẵng hơn ba mươi cân, Hứa Tư kéo nhẹ tênh. Thấy Nguyễn Kiến Quốc vội vàng chạy đến mặt, mới dừng bước, ánh mắt nghi hoặc ông.
Thấy vẻ ngơ ngác của , Nguyễn Kiến Quốc kinh giận, nhịn mắng: “Ai cho cháu lên núi ! Cháu cái thằng bé cứ lầm lầm lì lì đấy, lỡ xảy chuyện gì thì !”
Đối mặt với sự kinh sợ và giận dữ của Nguyễn Kiến Quốc, Hứa Tư bình tĩnh hơn nhiều: “Sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-138-doi-tien-mua-keo-5.html.]
“Sẽ cái gì! Cháu thật là...” Nguyễn Kiến Quốc cũng chẳng gì nữa. Nếu là mấy thằng con trời đ.á.n.h nhà ông thì ông cho một cái bạt tai .
Ông đành nghiêm mặt xổm xuống mặt , giọng điệu nghiêm túc: “Lần Kiều Kiều khỉ bắt , cháu quên ? Nếu cháu cũng bắt thì thế nào? Người nhà cháu ...” Nghĩ đến cái gia đình tệ bạc của , ông đổi giọng: “Kiều Kiều sẽ đau lòng lắm đấy, ? Nó thích chơi với cháu nhất mà.”
Nhắc đến ai khác Hứa Tư chắc chắn sẽ quan tâm, nhưng nhắc đến Nguyễn Kiều Kiều thì tuyệt đối phản ứng.
“Sẽ , khỉ, dám.” Hắn cũng nghiêm túc giải thích, lũ khỉ đó to gan đến mức dám gần .
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Cháu...” Nguyễn Kiến Quốc tức đến bật , thật sự nên gì, chỉ đành chốt hạ: “Tóm cháu tùy tiện núi nữa, ?”
Hứa Tư trả lời, Nguyễn Kiến Quốc coi như đồng ý, lúc mới chuyển sự chú ý sang con hoẵng phía . Mấy thợ đang vây quanh tấm tắc khen ngợi.
“Cháu trai, cháu bắt ở thế?”
Thịt hoẵng khá dai, mùi vị ngon lắm, nhưng thời buổi ai cũng nghèo, thịt ăn là . Hơn nữa hoẵng thấy thường tò mò gần nên dễ bắt, điều bọn họ đừng là bắt con to thế , ngay cả thấy cũng từng!
Thằng bé đỏ thật đấy.
Hứa Tư tất nhiên sẽ trả lời họ, kéo con hoẵng về phía nhà họ Nguyễn. Nguyễn Kiến Quốc theo một lúc đuổi theo, giúp xách lên.
Vừa hỏi: “Con hoẵng to lắm, cháu mang về nhà ?” Ý ông là mang về nhà họ Hứa.