Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 140: Dạy dỗ Lưu Mai (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:02:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thằng con nhà đỏ, nhặt một con hoẵng mang về, thế mà chẳng thấy miếng da nào, nhà họ Nguyễn nuốt trọn hết. Các xem, cái lý nào như thế ?”

 

“Con nhà thím á? Hứa Thành ?” Có hỏi ngay.

 

Rõ ràng mụ mở mồm là c.h.ử.i Hứa Tư là đồ ch.ó má, giờ gọi là "thằng con nhà ", chắc chắn đang Hứa Tư .

 

Người hỏi nghiêm túc, nhưng Lưu Mai tật giật , cứ giọng điệu châm chọc.

 

Mụ lườm đó một cái: “ thằng con cả nhà !”

 

“Xì...” Có nể nang: “Chẳng thím gọi nó là đồ ch.ó má ? Sao giờ thành con nhà thím ?”

 

Mọi ồ lên, đến mức mặt Lưu Mai tím tái. Mụ trừng mắt họ, gào lên: “Liên quan quái gì đến các , bớt lo chuyện bao đồng , thích gọi gì thì gọi!”

 

“Thím Hứa, thím thế đúng . Vừa nãy chính thím gọi chúng , giờ bảo liên quan đến chúng ?”

 

đấy, thím Hứa , kế cũng tích đức chứ, kẻo ông trời thuận mắt ... chậc chậc...” Giọng điệu đó chẳng khác nào thẳng mụ sẽ trời đ.á.n.h thánh vật.

 

Lưu Mai tức điên . Mụ gọi họ để bênh vực , kết quả kịp họ xúm chỉ trích, mặt lúc xanh lúc trắng.

 

Mụ rằng, chính vì thói đanh đá chua ngoa, cái mồm giữ gìn, chuyện nhà ai cũng chõ mũi nên trong đội chẳng ai ưa mụ. Hơn nữa ai cũng mụ dùng thủ đoạn để nhà họ Hứa, sinh con đẻ cái xong hành hạ con chồng, loại đàn bà hai mặt họ khinh thường nhất.

 

Mụ hít sâu hai cố nén giận, sang nhà họ Nguyễn: “Thím Nguyễn, thím xem nào, con hoẵng của con ? Thím định nuốt trọn thật đấy ? Có ai thế ?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-140-day-do-luu-mai-1.html.]

 

Nguyễn Lâm thị sớm đoán sẽ ngày .

 

sang Nguyễn Kiến Quốc, lạnh lùng : “Con lấy đây, để nó mang về.”

 

Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, bếp xách con hoẵng , đưa đến mặt Lưu Mai.

 

Lần đến lượt Lưu Mai sững sờ, chần chừ họ. Dễ dàng đưa thế ? Mụ còn tưởng ầm ĩ một trận cơ.

 

Mụ chút thấp thỏm, nhưng nghĩ đến đống thịt , mụ c.ắ.n răng nhận lấy. Mụ trừng mắt Hứa Tư phía , nhưng chạm ánh mắt , mụ lập tức hoảng sợ thu tầm mắt.

 

Cho đến tận bây giờ, mỗi mắt thằng ranh con , mụ vẫn thấy sợ hãi.

 

Cứ cảm giác ánh mắt nó thể ăn thịt .

 

Ánh mắt Hứa Tư đương nhiên ăn thịt , nhưng quả thực ý định ăn tươi nuốt sống Lưu Mai. Con hoẵng bắt cho Nguyễn Kiều Kiều, ngoài nàng , ai tư cách hưởng thụ con mồi săn !

 

Hắn cụp mắt xuống, che giấu sự tàn nhẫn trong đáy mắt.

 

Không kịch để xem, tiếc nuối giải tán.

 

Lưu Mai khệ nệ xách con hoẵng nặng trịch về nhà. Con hoẵng vẫn còn nguyên con, lông mổ bụng, nội tạng vẫn còn nguyên nên nặng. Mụ toe toét suốt dọc đường, cảm thấy hôm nay thu hoạch quá lớn.

 

Trời tối, mụ tiếc đèn dầu nên nhốt con hoẵng cái chuồng gà trống, phủ lên một tấm vải rách mới thỏa mãn ngủ, hề phát hiện trong bóng tối một đôi mắt phát sáng xanh lục đang dõi theo .

Loading...