Trong lúc đó, tất cả đều theo bản năng trốn khi con sói xám di chuyển.
Đợi đến khi an , họ mới ló đầu .
Lưu Mai đờ đẫn mặt đất, mùi nước tiểu khai nồng nặc bốc lên từ . Hứa Thành còn nhỏ, cơn hoảng sợ đầu óc mụ mị, phát hiện chỗ ướt át, ngửi thấy mùi quen thuộc, bèn đầu hỏi: “Mẹ, tè dầm ?”
“Phụt.”
Lời thằng bé dứt, trong đám trốn kẻ nhịn bật thành tiếng.
Quần mùa xuân cũng dày lắm, ít nhón chân ngó xuống Lưu Mai, quả nhiên lờ mờ thấy vệt nước tiểu, đều nhịn mà mặt , kẻ thì ghê tởm, thì kinh ngạc hoặc cợt.
Mặt Lưu Mai lúc xanh lúc trắng, cảm nhận ánh mắt chế giễu của xung quanh, hét lên một tiếng che mặt chạy biến buồng trong.
“Chuyện rốt cuộc là thế nào? Sao sói?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Chuyện cũng bình thường mà, còn lợn rừng húc xuống đấy thôi. Chỉ là nhà mụ Hứa vận đen, vớ lợn rừng đ.â.m đầu c.h.ế.t, mà là một con sói hoang.”
“Mụ Hứa đúng là báo ứng, ai bảo mụ suốt ngày chuyện thất đức.”
“...”
Sói hoang , đám xem náo nhiệt liền bàn tán xôn xao. Còn gọi Nguyễn Lâm thị chuyện, nhưng Nguyễn Lâm thị còn chuẩn cơm trưa, hứng thú buôn chuyện với họ, qua loa vài câu dắt Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-143-day-do-luu-mai-4.html.]
Trong nhà họ Nguyễn giờ ngoài, Nguyễn Lâm thị chuyện cũng chẳng cần kiêng dè. Bà ở cửa nhà chính, hai đứa trẻ lưng , hạ giọng dặn dò: “Bà cũng quản chuyện khác, chỉ một điều các cháu chú ý, đừng để bản thương, ?”
Lời ẩn ý, nhưng Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư một cái đồng thời gật đầu.
Nguyễn Lâm thị xoa đầu chúng, bảo chúng tự chơi trong sân, còn bà xuống bếp việc.
Nguyễn Kiều Kiều vẫn hứng thú với chuyện bên ngoài, cửa tiếp tục hóng chuyện nhà hàng xóm.
Một thèm còn mò tận sân nhà họ Hứa xem tình hình. Xem xong mới tá hỏa, phát hiện nhà họ Hứa đúng là gặp đại hạn. Thời buổi gà vịt là tài sản quý giá nhất của mỗi gia đình, bản ngày Tết cũng chắc nỡ ăn, chỉ mong chúng đẻ nhiều trứng để đổi lấy tiền.
gà vịt nhà họ Hứa chỉ trong một đêm con sói hoang c.ắ.n c.h.ế.t sạch, gặm nham nhở đông một miếng tây một miếng, cũng chẳng ăn nổi. Ngay cả con hoẵng cũng sói ăn mất hơn một nửa, chỉ còn ít nội tạng chất đống trong bếp, kinh tởm tanh tưởi, mấy bịt mũi suýt nôn, đồng loạt lùi ngoài.
Cũng thương cảm, vài câu an ủi.
Đương nhiên cũng mát, đại ý là bảo họ ăn ở gì nên mới gặp tai bay vạ gió .
câu đó Lưu Mai đuổi theo mắng cho một trận, nếu Hứa Kiến Lâm ngăn thì lao đ.á.n.h .
Đợi hết, Lưu Mai cái bếp tan hoang như trộm viếng thăm của nhà , xót xa đứt từng khúc ruột, gào, lúc thì mắng trời, lúc thì c.h.ử.i chồng, lúc thì mắng con, đương nhiên nhiều nhất là c.h.ử.i rủa cái chổi trong mắt mụ.
Mụ đổ hết tội lên đầu Hứa Tư, cho rằng chính mang con hoẵng về nên mới rước sói đến. Mụ còn cửa nhà họ Nguyễn c.h.ử.i đổng một hồi, Nguyễn Lâm thị coi như ch.ó điên sủa bậy ngoài đường.
Gần trưa, Nguyễn Kiều Kiều theo lệ thường đầu thôn gọi Nguyễn Kiến Quốc về ăn cơm, Hứa Tư cùng, hai sóng vai bước .