Kể từ Nguyễn Kiều Kiều ốm viện, Liễu Chiêu Đệ Nguyễn Kiến Đảng đuổi về nhà họ Liễu.
Giữa chừng Nguyễn Kiến Đảng cũng tìm mụ, nhưng là để thủ tục ly hôn. Chỉ là Liễu Chiêu Đệ chịu hợp tác nên chuyện ly hôn thành, cuối cùng đành gác .
Liễu Chiêu Đệ vẫn chịu tin Nguyễn Kiến Đảng thực sự cần mụ nữa, nhất là khi mụ chẳng phạm lầm gì to tát, còn sinh cho ông ba đứa con trai.
Mụ càng tin ba đứa con trai sẽ nỡ nhận , mụ nghĩ chỉ cần cho chúng chút thời gian nguôi giận là mụ thể trở về nhà họ Nguyễn.
Cho nên khi đuổi về, mụ cũng phần yên tâm ở đó.
Đã hơn một tuần , mụ cảm thấy thời cơ chín muồi, lúc mới lén lút chạy về thăm dò. Chỉ là mụ dám đến nhà họ Nguyễn, chỉ dám phục ở đây, ngờ gặp Nguyễn Vĩ thật.
Là con út, Liễu Chiêu Đệ tự nhận thương yêu nó nhất. Kéo nó góc tường xong, mụ xổm xuống ôm lấy nó, dịu dàng hỏi: “Tiểu Vĩ, nhớ ?”
Nguyễn Vĩ mụ, mím môi vẻ khó xử.
Cậu là con út trong nhà chú hai, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng cảm thấy yêu thương đặc biệt gì, ngược là Nguyễn Lâm thị, chỉ cần đồ ngon là sẽ gọi em sang ăn.
Còn Liễu Chiêu Đệ, chỉ cho em ăn bánh bột ngô muối chua và đủ loại đồ muối. Cậu ngẫm nghĩ kỹ , trong ký ức thế mà từng hình ảnh cho ăn món gì ngon. Cho nên Liễu Chiêu Đệ mang hết thịt về nhà bà ngoại, thực sự buồn.
Cậu là em út trong nhà chú hai, nhưng trong đám con trai nhà họ Nguyễn thì . Cậu chín tuổi, học lớp ba , cái gì cần hiểu cũng hiểu.
Chỉ là, dù buồn, cũng trở thành đứa trẻ , hoặc là một kế, ví dụ như giống Hứa Tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-147-tinh-chiem-huu-cao-4.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Cái thằng , câm ? Sao gì?” Liễu Chiêu Đệ thấy mãi gì, lập tức mất kiên nhẫn, chút dịu dàng nãy cũng biến mất, bực bội vỗ một cái.
Nguyễn Vĩ giật hồn, ngẩng đầu Liễu Chiêu Đệ, tuy do dự nhưng vẫn gật đầu.
Liễu Chiêu Đệ , hài lòng.
Nghĩ thầm rốt cuộc vẫn là con ruột đẻ , dù thế nào cũng sẽ hướng về .
Mụ trở nên dịu dàng, xoa xoa mặt , vẻ mặt xót xa: “Mấy ngày nay ở nhà, chắc con ăn uống t.ử tế ? Nhìn xem khuôn mặt nhỏ gầy , thật là...”
“Có ăn uống t.ử tế mà, ngày nào bà nội cũng món ngon.” Nguyễn Vĩ lập tức phản bác.
Trước khi Liễu Chiêu Đệ còn ở nhà, em chỉ thỉnh thoảng sang chỗ bà nội ăn cơm. từ khi Liễu Chiêu Đệ vắng, ngày nào em cũng ăn cùng bà. Cho dù đôi khi là cùng một món ăn, Nguyễn Lâm thị cũng ngon hơn Liễu Chiêu Đệ, bởi vì bà bỏ tâm tư đó. Bà thương Nguyễn Kiều Kiều nhất là đúng, nhưng cháu ruột của bà đương nhiên sẽ bạc đãi, nhất là mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, thể để chúng chịu khổ.
Cho nên Nguyễn Lâm thị dù ngày nào cũng thịt, nhưng thi thoảng bà mua hai cái xương ống về ninh một nồi, thả thêm ít rong biển, đủ cho mấy em ăn một bữa no nê.
Thế nên mấy ngày Liễu Chiêu Đệ vắng nhà, em chẳng những gầy mà còn da thịt hơn, cũng cao lên.
Nguyễn Vĩ cái khác để ý, nhưng ghét nhất khác bà nội và em gái , cho dù đó là Liễu Chiêu Đệ.
Liễu Chiêu Đệ đang dở, Nguyễn Vĩ chặn họng như , suýt chút nữa thì nghẹn họng.