Nàng đến bên cạnh , đôi mắt nghiêm túc : “Anh Tư, lừa em đấy, nếu em sẽ giận.”
“Không lừa.” Hứa Tư vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, hề chút dáng vẻ chột nào.
Nguyễn Kiều Kiều mím môi suy nghĩ một chút, đó : “Vậy giống em , niệm thầm trong đầu ba ‘gà rừng’ xem nào.”
Hứa Tư lời, niệm thầm ba .
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu bốn phía, xung quanh im ắng, thi thoảng chỉ cơn gió nhẹ thổi qua... chẳng vẻ gì là sắp thứ gì rơi xuống, cũng chẳng giống như con gà rừng nào sắp chạy từ trong núi .
“......” Chẳng lẽ nàng đoán sai thật ?
Cậu bàn tay vàng?
Đơn thuần chỉ vì là nhân vật phản diện, là kẻ ác khả năng hủy diệt thế giới nên tất cả động vật thấy đều sợ hãi ?
Thế thì cũng quá... lợi hại !
Quả nhiên hổ danh là nhân vật phản diện, đúng là khác hẳn thường.
Thấy Nguyễn Kiều Kiều gì, Hứa Tư tưởng nàng tin , chút sốt ruột nắm lấy tay nàng, nghiêm túc lặp nữa: “Không lừa em!”
“Được , em tin mà.” Bản nàng còn thể xuyên cơ thể , nên Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy đời cũng chẳng chuyện gì là thể xảy .
Nguyễn Lâm thị cắt một ít cỏ mà dê núi ăn mang về. Lúc cửa, bà thấy Lưu Mai nhà bên cạnh đang thập thò ngó sang bên . Bà cau mày lườm sang một cái, Lưu Mai lập tức rụt cổ trốn mất.
Thật là chẳng !
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-152-muu-tinh-1.html.]
Nguyễn Lâm thị bực bội lẩm bẩm một tiếng sân. Ra vườn thấy Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư vẫn đang chơi, bà liền xuống bếp bắt đầu bận rộn.
Buổi trưa, khi Nguyễn Kiến Quốc dẫn thợ về ăn cơm, thấy mấy con dê núi ở vườn thì sững một chút. Nguyễn Lâm thị sợ ông lỡ miệng hớ, vội vàng hô to một tiếng: “Con dê cái nhờ mang đến tới , con dê con là tặng kèm đấy. Sau Kiều Kiều nhà sữa dê uống .” Vừa , bà nháy mắt hiệu cho Nguyễn Kiến Quốc.
Nguyễn Kiến Quốc hiểu ý ngay lập tức, lên tiếng phụ họa.
Mấy thợ , cảm thán nhà họ Nguyễn cưng chiều con gái quá mức. Mặc dù cô con gái út quả thực xinh xắn, trắng trẻo mập mạp như con búp bê bằng bột, nhưng bảo họ chiều chuộng đến mức thì tuyệt đối .
Thợ ăn cơm xong theo lệ thường nghỉ ngơi một tiếng, đến giờ mới đầu thôn việc.
Nguyễn Kiến Quốc đợi họ mới lập tức hỏi Nguyễn Lâm thị: “Mấy con là Tiểu Tư mang về ạ?”
Nguyễn Lâm thị gật đầu.
Vẻ mặt Nguyễn Kiến Quốc đổi liên tục, trong lòng cứ cảm thấy bất an, cũng hai đứa trẻ năng lực đó là chuyện chuyện .
Nguyễn Lâm thị rõ ràng cũng nghĩ đến điều , đặc biệt là khi nhớ tới Lưu Mai lén lút rình mò bên cạnh, vẻ mặt bà đầy lo lắng : “Mụ Hứa loại an phận , hôm nay lén lút nhòm ngó bên , sợ sớm muộn gì cũng giấu .”
“Hay là con nghĩ cách xin thằng bé về nuôi ?” Bà Nguyễn Kiến Quốc : “Chuyển hộ khẩu của nó sang nhà chúng .”
Đây là quyết định mà Nguyễn Lâm thị đưa khi suy nghĩ kỹ càng.
Bà thực sự cảm kích Hứa Tư, nuôi nấng bé. Với tiền riêng của bà, nuôi bé đến lớn khôn tuyệt đối thành vấn đề. Chỉ là nuôi một đứa trẻ giống nuôi con ch.ó con mèo, nếu lo liệu thỏa, sẽ vô vàn rắc rối.
“Chuyện e là khó .” Nguyễn Kiến Quốc . Cho dù Lưu Mai nuôi đứa bé , nhưng Hứa Kiến Lâm cũng sẽ quang minh chính đại loại chuyện để đời chọc cột sống mà c.h.ử.i bới .
Rốt cuộc gì đạo lý bố đẻ vẫn còn sống sờ sờ đó đem con cho khác nuôi.
Người ngoài rõ tình hình, còn tưởng rằng nhà họ Nguyễn bọn ông vớt vát lợi lộc gì từ trong chuyện .