Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 92: Được tiểu phản diện cứu (7)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:17:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Kiều Kiều , ngạc nhiên Nguyễn Lâm thị. Đãi ngộ ngay cả chín trai của nàng cũng nhé.

 

Nguyễn Kiến Quốc cũng tiếp lời: “Nếu bố cháu cho cháu học, bác sẽ đóng học phí cho cháu, lo cho cháu học đến khi nào xong thì thôi!”

 

Cứu Nguyễn Kiều Kiều, đối với nhà họ Nguyễn chính là ân nhân cứu mạng!

 

Ngay cả mấy con trai thấy cũng phản đối câu nào, rõ ràng coi Hứa Tư là ân nhân. Nguyễn Kiệt thậm chí còn thầm thề, sẽ bảo vệ Hứa Tư như em trai ruột.

 

Hứa Tư nhưng lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng Nguyễn Kiều Kiều. Mỗi khi Nguyễn Kiều Kiều toét miệng với , ánh mắt dịu dàng theo. Dù , cả cũng toát lên vẻ khác biệt.

 

Ngô Nhạc nhanh, chỉ nửa tiếng dọn một mâm cơm thịnh soạn với năm món: một đĩa thịt xào ớt cay to tướng, một bát canh trứng, một bát thịt hun khói hầm măng và hai món rau xanh. Mùi thơm nức mũi bay khắp nhà.

 

Vốn dĩ hai ngày nay cả nhà họ Nguyễn chẳng ai thiết ăn uống, bữa nào cũng qua loa cho xong, chẳng đói là gì. Giờ ngửi thấy mùi cơm thơm phức, ai nấy đều thấy bụng đói cồn cào.

 

Mấy con trai cũng xúm .

 

May mà Ngô Nhạc nấu một nồi cơm khoai lang to đùng, đủ cho cả nhà ăn.

 

“Mau ăn cho nóng.” Bà gọi , đặc biệt xới cho Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư hai bát cơm trắng độn khoai lang.

 

Nguyễn Kiều Kiều tự dắt tay Hứa Tư, nhưng Nguyễn Lâm thị ôm chặt chịu buông, ngay cả ăn cơm cũng ôm lòng đút cho. Nàng đành bất lực vẫy tay gọi Hứa Tư gần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-92-duoc-tieu-phan-dien-cuu-7.html.]

Nguyễn Kiến Quốc thực lòng ơn bé, sắp xếp cho ở vị trí trang trọng.

 

Trong bữa ăn, thức ăn ngon gắp cho Nguyễn Kiều Kiều thì cũng gắp bát Hứa Tư.

 

“Ăn nhiều cháu, ăn cơm cứ sang nhà bác, đảm bảo no bụng. Bác nuôi thêm một miệng ăn vẫn nuôi nổi.” Nếu Hứa Tư còn bố , sợ dị nghị, ông thật sự nhận bé về nuôi. Dù nuôi hai đứa con trai cũng là nuôi, thêm đứa thứ ba cũng chẳng .

 

Bên ăn uống vui vẻ, nhưng nhà bên cạnh, Lưu Mai vui chút nào.

 

Nguyễn Kiều Kiều mất tích một ngày một đêm, mụ tưởng con bé c.h.ế.t chắc , trong lòng sướng rơn. Lại thêm cái của nợ Hứa Tư cũng thấy về, mụ cảm thấy cuộc sống cứ như Tết .

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

niềm vui ngắn chẳng tày gang, mụ thấy cả hai cái gai trong mắt đều trở về bình an vô sự, chỉ thấy tức ách trong lòng.

 

Mụ đợi ở cửa phòng, định bụng chờ Hứa Tư về sẽ cho một trận đòn, nhưng đợi mãi chẳng thấy , cơn giận trong lòng càng bùng lên dữ dội. Mụ hầm hầm sang nhà họ Nguyễn, đến cổng ngửi thấy mùi cơm thịt thơm phức, bụng sôi lên sùng sục.

 

Ngước mắt lên, thấy Hứa Tư đang chễm chệ bàn ăn nhà họ Nguyễn, ăn uống ngon lành, mụ thấy chướng mắt vô cùng, chỉ tay mặt chửi: “Cái thằng tạp chủng c.h.ế.t tiệt ! Mày biến cả ngày lẫn đêm thế hả? Tao với bố mày còn tưởng mày c.h.ế.t bờ c.h.ế.t bụi ở ! Mày nhỉ, còn đây ăn uống phè phỡn! Mày nhớ là nhà mày , cho mày uống bùa mê t.h.u.ố.c lú gì mà quên cả đường về?”

 

Lời lẽ chua ngoa, hàm ý sâu xa.

 

“Thím Hứa, thím chỉ gà mắng ch.ó thế, tưởng hiểu ?” Nguyễn Lâm thị lạnh, chắn mặt Lưu Mai.

 

Sức chiến đấu của Nguyễn Lâm thị quả thực đáng gờm, Lưu Mai thấy bà cũng rén, nhưng liếc thấy Hứa Tư cúi đầu ăn cơm thèm , mụ ưỡn thẳng lưng lên.

 

 

Loading...