Nguyễn Lâm thị cứ bên mép giường ngắm , luyến tiếc rời mắt khỏi Nguyễn Kiều Kiều. Mãi đến khi bên ngoài tiếng bước chân và tiếng ho khẽ của Đỗ Thanh ở cửa, bà mới rón rén .
“Mẹ, Kiều Kiều cũng , chúng con định về thị trấn bây giờ luôn. Có chuyện gì cứ nhắn báo tin cho chúng con.”
“Vâng, chúng con sẽ về ngay.” Ngô Nhạc tiếp lời.
“Ừ, các con cũng mệt , về nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Mẹ gì thế, chúng là một nhà mà, mệt nhọc gì . Thôi, chúng con nhiều nữa, về đây, cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Đỗ Thanh .
Nguyễn Lâm thị gật đầu, tiễn họ cổng. Đợi họ khuất bà mới . Đến sân, thấy mấy đứa cháu trai lớn đang thập thò cửa phòng Nguyễn Kiều Kiều, bà lập tức bước nhanh tới.
“Mấy đứa tránh hết cho bà, đ.á.n.h thức Kiều Kiều dậy là bà cho chúng mày tay đấy!”
“Bà nội, chúng cháu chỉ lo cho em, xem em thế nào thôi mà.” Tiểu mập mạp thanh minh.
Nguyễn Lâm thị lườm nguýt: “Hai ngày nay bận rộn bà tính sổ với chúng mày . Lần bà dặn thế nào? Quên hết ? Đã bảo đưa em lên núi , thế mà chúng mày còn dám dắt nó !”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Bà nội, sẽ thế nữa ạ, cháu thề đấy.” Nguyễn Thỉ nghiêm túc giơ tay thề, thực sự sợ hết hồn vía .
Thấy mắt đỏ hoe, mấy đứa khác cũng mặt mày hối , Nguyễn Lâm thị mím môi mắng nữa, giả vờ mất kiên nhẫn xua tay: “Đi , chỗ khác mà chơi!”
Ánh mắt dừng Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác, bà lộ vẻ hài lòng: “Thằng cả với thằng ba nhà lớn thật , cũng may nhờ hai đứa. Tối nay thích ăn gì bà cho, khao hai đứa một bữa trò.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-94-duoc-tieu-phan-dien-cuu-9.html.]
Hai ngày nay Nguyễn Lâm thị đầu óc mụ mị, nhưng bà cũng hai đứa cháu giúp đỡ nhiều. Chính chúng nó mời công an về, dù cuối cùng tìm thấy Nguyễn Kiều Kiều, nhưng trong mắt bà, hai đứa cháu trưởng thành, chín chắn hơn nhiều.
Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác , gì. Vốn dĩ Đỗ Thanh hai em chiều nay theo về trường thị trấn luôn, nhưng Nguyễn Hạo nỡ , Nguyễn Bác cũng ở , định sáng mai mới cùng về trường.
Sóng gió coi như qua với nhà họ Nguyễn.
với Liễu Chiêu Đệ thì .
Chiều nay Đỗ Thanh về đơn vị cũng ghé qua bệnh viện báo tin cho Nguyễn Tuấn và Nguyễn Kiến Đảng Nguyễn Kiều Kiều bình an trở về. Nguyễn Kiến Đảng kích động thôi, Nguyễn Tuấn cũng nở nụ đầu tiên hai ngày căng thẳng.
Chỉ Liễu Chiêu Đệ là vẫn mặt mày ủ dột.
Bởi vì mụ phát hiện nhà họ Nguyễn giờ coi mụ như vô hình. Đỗ Thanh lướt qua mụ, con trai và chồng cũng chẳng thèm với mụ nửa lời. Trong lòng mụ khổ sở tả xiết.
Nguyễn Kiến Đảng lẽ vì lo lắng cho Nguyễn Kiều Kiều mà nín nhịn, giờ cháu gái về, nỗi lo tan biến, sức đề kháng giảm sút nên tối đó vết thương nhiễm trùng, sốt cao hạ.
Đến khi cơn sốt hạ, bác sĩ liền giục đóng viện phí.
Liễu Chiêu Đệ một xu dính túi, lo đến mức khóe miệng mọc cả mụn nước.
Sáng hôm , đợi Nguyễn Kiến Đảng hạ sốt, Nguyễn Tuấn trở về trường học. Trước khi còn nhắc mụ mau chóng về nhà ngoại đòi tiền. Liễu Chiêu Đệ miệng thì , nhưng đến lúc thực hiện thì chân nhấc nổi.