Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 96: Ly hôn (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:17:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Kiến Đảng , ánh mắt tối sầm . Sao ông cả là để tránh xa gia đình ông chứ.

 

Cổ họng nghẹn đắng, lồng n.g.ự.c tức tối, hồi lâu ông mới điều chỉnh cảm xúc, gượng : “Đây là chuyện mà, mảnh đất đó . Anh cả định bao giờ đổ móng, xây nhà cấp bốn gạch đỏ ạ?”

 

Hiện tại trong đội đa phần vẫn ở nhà gạch đất, nhưng nếu xây nhà mới thì ai cũng cố gắng xây nhà gạch đỏ. Với năng lực của Nguyễn Kiến Quốc, xây một căn nhà cấp bốn là thể.

 

“Không, xây nhà lầu!” Nguyễn Lâm thị trả lời.

 

“Cái gì, nhà lầu á?” Bên Liễu Chiêu Đệ nãy giờ im lặng tiếng thấy thế liền nhảy dựng lên, chạy với vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ: “Anh cả, nhiều tiền thế ?” Giọng điệu của mụ chẳng khác nào đang hỏi thẳng: Có lấy tiền bù cho .

 

Bây giờ trong thôn xây nhà, cùng lắm là xây cái nhà cấp bốn, ai xây nhà lầu bao giờ, thế thì tốn bao nhiêu tiền chứ!

 

Liễu Chiêu Đệ xót xa như đứt từng khúc ruột, cứ như thể tiền đó móc từ túi mụ .

 

Hơn nữa cứ nghĩ đến việc chỉ vì mụ mang một hai trăm đồng và mấy chục cân thịt về nhà đẻ mà họ ghét bỏ mụ, giờ Nguyễn Kiến Quốc đòi xây nhà, mà còn là nhà lầu, dựa chứ!

 

“Có bao nhiêu tiền liên quan gì đến cô?” Nguyễn Lâm thị lạnh: “Sao, tiền của nhà họ Nguyễn còn báo cáo với cô, đem hết về nhà đẻ cô chắc?”

 

“Mẹ, lời cũng thể như . Mẹ bốn con trai, thể bất công thế chứ? Chỉ xây nhà cho mỗi cả, cho dù chúng con đồng ý thì chú ba chú tư đồng ý ?”

 

Nguyễn Lâm thị tức đến bật . Bà Liễu Chiêu Đệ như một kẻ thiểu năng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-96-ly-hon-1.html.]

 

“Liễu Chiêu Đệ, còn c.h.ế.t mà cô dòm ngó đến tiền của ? Đừng cho thằng cả xu nào, cho dù cho thì liên quan gì đến cô?” Bà sang Nguyễn Kiến Đảng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: “Lão nhị, vợ giờ giỏi thật đấy, còn c.h.ế.t mà bắt đầu tính toán tài sản của . Hay là tìm chỗ nào đ.â.m đầu c.h.ế.t quách cho các lòng hả?”

 

“Mẹ...” Nguyễn Kiến Đảng đau khổ gọi.

 

Ông sang Liễu Chiêu Đệ, gầm lên: “Cô cút !”

 

Liễu Chiêu Đệ quát đến ngây . Chưa bao giờ mụ thấy biểu cảm Nguyễn Kiến Đảng dữ tợn như , mụ sợ hãi nhưng cam lòng, môi mấp máy vài đổi giọng.

 

“Mẹ, nãy là con mỡ heo che tâm, năng lung tung. Con mong sống lâu trăm tuổi chứ mong c.h.ế.t .” Ngừng một chút, mụ : “Chỉ là cũng đấy, Kiến Đảng thương chân, tiền t.h.u.ố.c men ít , nãy bệnh viện cũng đến giục đóng tiền . Anh cả tiền xây nhà, thể cho chúng con vay ít tiền chữa trị ...”

 

“Liễu Chiêu Đệ, cô cút ngay cho ! Cút! Cút!” Nguyễn Kiến Đảng bùng nổ, mặc kệ chân đau, vớ cái gì trong tầm tay là ném về phía Liễu Chiêu Đệ.

 

Liễu Chiêu Đệ tiên cái cốc ném trúng, thấy ông giơ cái bát lên thì sợ quá hét lên chạy biến khỏi phòng bệnh.

 

“Được , mày ném vỡ bát của tao là đền đấy!” Nguyễn Lâm thị bực bội , giật cái bát tay ông.

 

Nguyễn Kiến Đảng vẻ mặt đau khổ: “Mẹ...”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

“Đừng gọi nữa, như gọi hồn . Lão nhị, chuyện khác nhiều, chỉ riêng chuyện Kiều Kiều suýt xảy chuyện, chú mày chú thể trốn tránh trách nhiệm. Lần chúng tao dọn ngoài xây nhà, cũng chẳng giấu giếm gì, chính là để tránh vợ mày đấy.”

 

 

Loading...