“Qua mấy chuyện , mày cũng nên rõ nó là loại gì . Đời mày mày tự sống, chỉ một điều mày nghĩ cho kỹ, dù thì đó cũng là lựa chọn của mày, sống thì đừng oán trách ai.”
Nguyễn Lâm thị cất cái bát túi, Nguyễn Kiến Đảng với ánh mắt phức tạp.
Khi bà lấy Nguyễn Mãn Thương, vì vấn đề thành phần gia đình nên bà chịu ít khổ sở, chồng cũng hành hạ bà đủ điều. Cho nên khi bốn con trai lấy vợ, bà suy bụng bụng , bao giờ can thiệp cuộc sống của chúng. Dù chúng sống thế nào thì đó cũng là chuyện riêng của chúng.
Chỉ Liễu Chiêu Đệ là bà thực sự nổi nữa. Nói những lời là bà dùng liều t.h.u.ố.c mạnh với Nguyễn Kiến Đảng. Trước đây bà vì Nguyễn Vĩ và Nguyễn Thỉ còn nhỏ nên nhẫn nhịn, tan nát một gia đình đang yên ấm. giờ xem , sự nhẫn nhịn đó là sai lầm. Thà đau một thôi còn hơn cứ vì chút tình nghĩa cũ mà sống khổ sở mãi thế , ly hôn sớm còn là sự giải thoát cho cả lớn lẫn trẻ con.
Hơn nữa, tính nết Liễu Chiêu Đệ nhà đẻ dạy hư , bà thực sự sợ mụ sẽ dạy hư cả mấy đứa cháu nội của bà!
“Chúng tao về đây, mày tự suy nghĩ cho kỹ .” Nguyễn Lâm thị lời cuối cùng: “Việc nhà mày cần lo, thằng Vĩ với thằng Thỉ tao trông nom cho, để chúng nó thiệt thòi .”
Rồi bà sang Nguyễn Thỉ: “Cháu ở đây về cùng bà?”
“Cháu về.” Nguyễn Thỉ giờ thích , chẳng ở đây chút nào.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Được, chúng về thôi.”
Nguyễn Kiến Quốc cúi bế Nguyễn Kiều Kiều lên. Mấy đến vội vàng, cũng nhanh chóng.
Ra khỏi bệnh viện thấy Liễu Chiêu Đệ ở ngoài cửa, họ coi như thấy, thẳng qua.
Ra khỏi bệnh viện, nhớ tới ánh mắt mong chờ của Hứa Tư khi họ , Nguyễn Lâm thị trào dâng niềm thương cảm và ơn, bảo Nguyễn Kiến Quốc: “Mẹ mang theo phiếu vải đây , chúng qua Cửa hàng mậu dịch xem , mua ít vải may cho Tiểu Tư hai bộ quần áo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-97-ly-hon-2.html.]
“Vâng.” Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, mấy sang Cửa hàng mậu dịch.
Thời buổi mua đồ cơ bản đều Cửa hàng mậu dịch và phiếu. Nguyễn Kiều Kiều cũng là đầu tiên lên trấn, cái gì cũng thấy lạ lẫm.
Đỗ Thanh việc ở Cửa hàng mậu dịch, do Thư Khiết nhờ quan hệ giới thiệu . Nhìn thấy Nguyễn Lâm thị bước , bà vui vẻ đón: “Mẹ, cả, Kiều Kiều, đến đây?”
“Đến mua ít vải may cho Tiểu Tư hai bộ quần áo.”
“Thế thì quá, hai hôm nay nhập hàng mới về, xem . À còn mấy cái hoa cài đầu mẫu mới đấy, Kiều Kiều xem thích ? Thím mua cho cháu.”
Đỗ Thanh bế Nguyễn Kiều Kiều lên cho nàng xem cái hộp tủ kính. Bên trong là hoa cài đầu sặc sỡ, đủ các màu, bông nào bông nấy to đùng, bên gắn kẹp sắt.
Nguyễn Kiều Kiều nghển cổ mấy bông hoa lòe loẹt, mặt mày méo xệch. Bông hoa to tướng thế thà hái bông hoa thật cài lên đầu còn hơn.
đừng chứ, bông hoa đó to thật, rực rỡ thật, cài lên đầu Nguyễn Kiều Kiều trông cũng... là lạ .
Đỗ Thanh bế nàng sang Nguyễn Lâm thị khoe: “Mẹ, xem ?”
“Đẹp, em gái đeo lắm.” Nguyễn Thỉ , mắt sáng rực, tay mân mê trong túi quần. Hôm nay mang theo tiền tiêu vặt giấu giếm bấy lâu, hơn một đồng lận, mua cho em gái.
“Đẹp!” Nguyễn Lâm thị đương nhiên khen . Dù Nguyễn Kiều Kiều đội cả bông hoa bìm bìm to tướng đầu thì trong mắt bà, nàng vẫn là tiểu tiên nữ.