Nguyễn Kiến Quốc gì, nhưng nụ rạng rỡ mặt ông lên tất cả.
“...” Nguyễn Kiều Kiều, cạn lời.
“Vậy mua thêm mấy bông nữa , thím thiếu tiền, đổi mà đeo.” Đỗ Thanh chọn thêm mấy bông, , bế Nguyễn Kiều Kiều đến gương vuông cho nàng tự ngắm.
Nguyễn Kiều Kiều đội một bông hoa cúc đại đóa màu vàng chóe ngay cái đuôi ngựa nhỏ xíu. Nàng cử động, bông hoa cũng rung rinh theo. Đừng chứ, trông cũng... xinh phết!
Nguyễn Kiều Kiều che mặt thầm than, cảm thấy thẩm mỹ thời đại đồng hóa mất .
“Thím ba, cái bao nhiêu tiền ạ?” Nguyễn Thỉ ghé tủ kính hỏi, nghiêm túc chọn những bông hoa khác.
“Hai hào rưỡi, năm hào hai bông.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Một cân thịt cũng chỉ một đồng, một bông hoa như thế mà hai hào rưỡi, thực là đắt. Nguyễn Thỉ thấy thế, móc tiền trong túi , đếm năm tờ đưa cho Đỗ Thanh: “Thím ba, cháu mua cho em.”
“Ôi chao...” Đỗ Thanh sững , ngay đó xòa: “Thằng Thỉ dáng trai phết nhỉ, chẳng giống mấy thằng con nhà thím chút nào, mấy hào là chỉ nghĩ mua quà vặt ăn một , chẳng bao giờ nghĩ mua gì cho em gái.”
Nguyễn Thỉ quen khen, khuôn mặt nhỏ điển trai ửng đỏ, lí nhí : “Em gái xinh, đeo hoa .”
Đỗ Thanh ha hả. Bên Nguyễn Lâm thị cũng lắc đầu, ngăn cản , để tự trả tiền. Nguyễn Thỉ cầm một bông đỏ, một bông xanh, hớn hở chạy đến bên Nguyễn Kiều Kiều: “Muội cho em , mua cho em đấy.”
Nguyễn Kiều Kiều đang ngắm nghía bông hoa đầu , cũng thấy cuộc đối thoại của họ. Giờ thấy bông hoa Nguyễn Thỉ đưa tới, khóe miệng nàng giật giật. Chẳng lẽ đàn ông đều thấy màu đỏ phối với màu xanh lá là nhất ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-98-ly-hon-3.html.]
Nàng nhận bông hoa màu đỏ tay , nhưng nhất quyết lấy bông màu xanh: “Kiều Kiều bông đầu với bông thôi, lấy bông màu xanh .”
“Được, chúng lấy bông màu xanh.” Nguyễn Thỉ cũng để ý, trả bông hoa màu xanh.
“Muội còn mua gì nữa , mua cho.” Cậu để dành một đồng năm hào tám xu, giờ mua hoa hết năm hào, vẫn còn hơn một đồng nữa! Cậu vỗ n.g.ự.c , cảm thấy thật hào phóng.
Nguyễn Kiều Kiều chọc , ngần ngại hôn chụt một cái thật kêu lên má : “Cảm ơn , Kiều Kiều mua nữa .” Lại sợ Nguyễn Thỉ buồn, nàng bồi thêm một câu: “Lần mua tiếp.”
“Được!” Được em gái hôn, Nguyễn Thỉ sướng rơn, nắm tay nàng chỗ Nguyễn Lâm thị, cùng xem bà chọn vải.
Đợi Nguyễn Lâm thị mua vải xong, cân thêm ít bánh quy và kẹo, mấy mới thỏa mãn về.
Trên đường về, Nguyễn Lâm thị Nguyễn Kiều Kiều bước những bước ngắn cũn cỡn đầy cố gắng, sang hỏi Nguyễn Kiến Quốc: “Chỗ con còn bao nhiêu tiền, nhà cũng mua một chiếc xe hoa vàng (xe ba gác) .”
Thời gian qua mượn xe của ông bác Hai, thể ngại, nhưng mượn nhiều quá cũng ngại, nhà mua thì tiện hơn nhiều.
Nguyễn Kiến Quốc còn kịp trả lời, Nguyễn Lâm thị : “Nếu đủ tiền thì bù thêm.”
Nguyễn Kiến Quốc bất đắc dĩ bà một cái. Cũng chẳng trách Liễu Chiêu Đệ ghen tị, cái kiểu của ông thế thì đúng là thiên vị đến tận cùng .
“Mẹ, tiền của cứ giữ lấy, con trai kiếm tiền mà.” Mấy năm nay Nguyễn Kiến Quốc việc trong nhà máy, Thư Khiết cũng vốn riêng, thực sự ông thiếu tiền. Cho dù xây nhà lầu xong vẫn còn thừa tiền để ông lên phía Bắc tìm vợ.