“Hôm nay chị   chuyện với bác sĩ về chuyện chụp não của em.” Văn Tâm lén quan sát vẻ mặt Lâm An, thấy    gì lạ mới  tiếp: “Bác sĩ  em đừng quá lo lắng,  thể là máy móc  vấn đề, để chị hẹn bệnh viện  hơn cho em, bệnh viện   lẽ   . Còn…”
“Cảm ơn chị  quan tâm, nhưng  cần .” Lâm An ngắt lời cô.
“Hả?”
“Em khôi phục ký ức .”
“???”
Trên mặt Văn Tâm và bốn con mèo đều đầy dấu chấm hỏi. Sao , cuối cùng lương tâm ngài cũng trỗi dậy,  diễn nữa hả?
Lâm An vẫn trưng vẻ mặt vô tội, cứ như hết thảy  hề liên quan gì đến : “Hôm nay từ bệnh viện về nhà đột nhiên em thấy đau đầu nên  ngủ  ghế sofa một giấc,  ngờ lúc tỉnh dậy  nhớ  tất cả.”
Văn Tâm và bốn con mèo: “…” Ê mèo quýt,   dối cũng  biên kịch cho logic  chứ. Tốt  gì cũng là thiếu niên thiên tài mà,  mấy lời như   thấy giả ?
Hiển nhiên Lâm An  nghĩ nhiều như , trong lòng   tính toán, chỉ  tìm cách để đạt  mục tiêu thôi. …
“Chị ơi, dù em  khôi phục ký ức thì chị cũng  đuổi em  đúng ?”
“Đương nhiên…” Văn Tâm  định  đương nhiên là   thì đột cảm nhận  ánh mắt sắc bén của mèo đen, sống lưng cô lạnh toát, chuyển lời ngay: “Em  khôi phục ký ức , nên về nhà thì  hơn.”
Mèo đen dường như  hài lòng với câu trả lời , hiếm khi  chủ động nhảy lên đùi Văn Tâm, nhưng vì thể trọng mèo đen quá lớn, “lạch cạch” một tiếng, cả ghế và chủ suýt nữa  ngã ngửa.
“Meo!
“Meoo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-104-em-khoi-phuc-roi-2.html.]
“Meo meo!”
Ba con mèo đồng loạt khinh bỉ  mèo đen, mặt mèo đen  nóng, cũng may màu lông đen  che đậy tất cả mới duy trì  hình tượng của nó.
Lâm An  giở chiêu cũ,  mặt đáng thương  Văn Tâm. Cậu   gì, nhưng đôi mắt như nai con  quả thật còn hơn bất kỳ ngôn ngữ nào. Văn Tâm  thể chịu  vẻ mặt đáng thương như , đặc biệt cứ nghĩ đến  bé  từ nhỏ  chịu nhiều tật như , cô lập tức mềm lòng.
“Được   , em  ở thì ở, nhưng  tiên   cha  em đồng ý .”
“Nhà em sẽ  phản đối !” Lâm An lập tức gật đầu manh,  chạy đến cho Văn Tâm một cái ôm thật lớn: “Cảm ơn chị ạ!
Hành động của  quá nhanh, mèo đen  phản ứng   xông lên cào thì   chạy xa. Mèo  tức đến xì khói! Văn Tâm lập tức ôm mèo đen  lòng vuốt lông một hồi,  hôn nhẹ lỗ tai lông xù của nó mới dỗ xong, tránh  một trận đại chiến thế giới.
Ăn uống xong, bầu trời cũng  tối dần. Lâm An  thời gian, cũng  sắp đến giờ. Cửa biệt thự truyền đến tiếng chuông dồn dập, Lâm An  qua camera,   ngoài đúng là bạn của , Tần Tu Bình. Hắn là Hoa kiều, từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, tiếng Trung   chuẩn lắm,  dùng cả ngôn ngữ hình thể và  bộ vốn liếng từ của  khoa tay múa chân  chuyện với Văn Tâm, ồn ào kinh động cả nhà. Cuối cùng Văn Tâm cũng hiểu ý ,  về phía Lâm An.
“Anh  là  trai của em ?”
“Chỉ là bạn thôi.” Lâm An  dậy, chuẩn   ngoài.
“Em định về nhà với   ?”
“Em chỉ  đến một chỗ thôi.” Lâm An giải thích.
Dường như Văn Tâm nghĩ đến gì đó, nhưng cô  ngăn cản, vì thế Lâm An thuận lợi  lên xe Tần Tu Bình . Mới lên xe, Tần Tu Bình   đợi   với : “Cậu  tin ,   tuyệt đối là phát hiện vô cùng lớn!”
“Rốt cuộc  phát hiện cái gì?” Lâm An   bình tĩnh
Tần Tu Bình hít một  thật sâu, ngay cả máy xe cũng  nổ: “Không   bảo  điều tra xem  thế giới   trường hợp nào  tráo đổi linh hồn với mèo ,    tìm  thật !”
Trong lòng Lâm An âm thầm kêu lộp bộp, giác quan thứ sáu như vận mệnh  định  cho  , chân tướng   tìm  gần ngay  mắt.