Trong biệt thự, cả đám mèo vây quanh bé mèo quýt thì thầm.
Ánh mắt Ragdoll toát  sự lo lắng: “Bé tư   , bình thường   nó chỉ ngủ sáu tiếng đồng hồ thôi , hôm nay  bảy, tám tiếng  mà vẫn  tỉnh.”
Mèo rừng ngáp một cái, vô tư : “Không chừng hôm nay nó ngủ nướng thì .”
Ragdoll trừng  một cái: “Anh cho là ai cũng giống  hả.”
Bé Trà sữa  con mèo con còn nhỏ hơn  một vòng  trong ổ, đôi mắt ngây thơ đầy tò mò: “Mọi   xem,   Bé tư  khôi phục ?”
Vừa dứt lời, mèo rừng  phản bác theo bản năng: “Không thể nào!”
Mèo đen cũng : “Không thể nào dễ dàng như .”
“Sao   thể chứ?” Bé Trà sữa  mèo rừng chất vấn.
“Hừ.” Mèo rừng kiêu ngạo hừ một tiếng,  dậy duỗi : “Với EQ của nó thì phỏng chừng  một, hai năm nữa còn sớm đấy.”
“Meo! Vậy xong đời …” Trà sữa tuyệt vọng meo một tiếng. Ngay cả nhà khoa học như Bé tư cũng  mất một, hai năm,  hàng thứ năm như nó   đến ba, bốn năm ! Nào là album, nào là concert của… ngâm nước nóng hết .
Trà sữa thử  đầu  về hướng papa mèo đen chững chạc nhất nhà, mong papa mèo đen sẽ cho  chút hy vọng, ai ngờ mèo đen  chỉ   tầng cao nhất của nhà cây, bình đạm  nó. Ánh mắt  như đang : Mong  nén bi thương.
Bé Trà sữa: Hu hu hu…
Lúc , đột nhiên quả cầu lông trong ổ mèo đạp đạp chân.
Hai mắt Ragdoll sáng ngời: “Bé tư tỉnh !”
Vừa  xong, quả cầu lông từ từ mở mắt, đang định lười buống vươn vai giãn  thì  phát hiện hình như  gì đó  đúng,  cả đám mèo cứ  chằm chằm nó .
Mèo quýt chớp chớp mắt: “Meo?”
Trà sữa chui hẳn  ổ mèo, ngậm  gáy mèo con lôi nó . Sau đó, cả đám mèo lớn vây quanh nó, hỏi: “Lần   nhóc ngủ lâu  mà  tỉnh?”
“Cái …” Mèo quýt ngừng một chút, cố ý đảo một vòng   gian xảo: “Em cũng khôi phục   .”
“Cái gì?”
“Cái gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-108-bi-mat-khung-khiep-1.html.]
Đám mèo khiếp sợ, đặc biệt là Trà sữa và mèo rừng là biểu hiện mãnh liệt nhất, mèo rừng chỉ hận  thể dán mấy chữ  dám tin nổi lên mặt.
“Không thể nào! Sao mi  khôi phục ,  vất vả lắm giành  chiến thắng mới khôi phục, còn mi  gì?”
Trong mắt Trà sữa đầy sự sùng bái: “Woa, Bé tư lợi hại quá ! Dạy cho tui với  ?”
“Cũng    thể.” Mèo quýt ho nhẹ hai tiếng,   vẻ  đắn.
“…” Mèo đen  từ  cao  xuống  như lơ đãng nhưng vẫn quan sát tình thế tiến triển, cõi lòng đột nhiên băng giá.
Trên tầng cao nhất, Văn Tâm     những chuyện xảy  ở . Sau khi phòng đấu giá chuyển tranh đến, cô khóa  trong phòng thưởng thức bức tranh tinh xảo . Dù cách một lớp kính bảo hộ, nhưng  ánh đèn mờ ảo, bức tranh vẫn sinh động như thật, cô gái trong tranh  dịu dàng, trong ánh mắt như cất chứa ngàn lời vạn ý.
Trong lòng Văn Tâm đột nhiên nổi lên một  ý niệm kỳ quái, cô  mở lớp kính bảo hộ  , dùng tay sờ lên bức tranh . Tuy tranh cổ từ niên đại xa xôi, một khi tiếp xúc với  khí và ánh sáng  thể sẽ  hư hao, nhưng Văn Tâm đoán gương mặt của cô gái trong tranh và  giống  như  tuyệt đối   chuyện trùng hợp. Đừng  đến xung quanh cô gái còn  nhiều bé mèo ngây thơ đáng yêu như , càng giống hơn.
Văn tam  hề do dự chút nào. Sau khi chắc chắc cửa phòng và cửa sổ  đóng kín  ,   ai hoặc mèo đột ngột đến quấy rầy, Văn Tâm dùng chìa khóa từ từ mở lớp kính bảo hộ . Bỏ lớp chắn cuối cùng , mỗi chi tiết  bức tranh cổ càng thêm rõ ràng. Từng sợi lông   đám mèo, ý  trong mắt cô gái đều  sinh động, cứ như cảnh tượng chơi cùng mèo  bờ sông đang diễn   mặt Văn Tâm.
Văn Tâm sững sờ , bất giác vươn ngón tay chạm  cô gái trong bức tranh. Không ngờ ngay  đó…
“A…”
Khi ngón tay Văn Tâm  chạm  cô gái đó, cảm giác cứ như  con sâu gì đó cắn một cái.  cô còn  kịp hoảng loạn thì con sâu nhỏ  bay  khỏi bức tranh,  ánh đèn mờ, no biến thành hình tượng một ông lão.
Văn Tâm: “!!!”
“Hắt xì! Hắt xì!” Ông lão   ngoài  hắt xì mấy cái liên tiếp.
“…” Văn Tâm  tiếp tục trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi chính là hậu nhân của tiên tử Phượng Khê nhỉ?” Ông lão hít hít mũi, bay vòng quanh Văn Tâm mấy vòng đánh giá thử, giọng điệu chắc chắn .
“Tiên tử Phượng Khê?” Văn Tâm ngơ ngác.
“Để lão phu tính thử xem, ui, thật  thể tin ,  mà  một nghìn năm trôi qua …” Ông lão nhắm mắt vuốt rau, chỉ chốc lát , ông  khiếp sợ trừng lớn mắt.
Văn Tâm nghĩ đén lời giới thiệu của nhân viên đấu giá, đúng là từ triều Tống đến giờ cũng  gần một nghìn năm .
Ông lão tiếp tục lắc lắc đầu, lải nhải: “Không ngờ lão phu  ngủ lâu như , cũng   đám mèo con  thế nào .”
Ông lão  hình như   ý  giải thích với Văn Tâm, nhưng cô cũng dần bình tĩnh  từ mấy câu lầm bầm của ông, thử phân tích tình huống bây giờ rốt cuộc là thế nào. Dù gì từ lâu cô cũng  hiểu vận may của Văn Tâm và Văn Ý   tự nhiên mà . Năm con mèo cũng   vô duyên vô cớ đến với cô. Chỉ là Văn Tâm  ngờ  lưng giả thiết đơn giản của quyển tiểu thuyết   ẩn giấu một câu chuyện xưa thú vị như .