“Không ngờ em  kết hôn , hâm mộ thật.”
Tuy hai  là chị em song sinh, nhưng vì từ nhỏ cha   li hôn nên  lớn lên cùng , kỳ thật tình cảm  nhạt.   lẽ do mối liên hệ đặc thù giữa cặp song sinh, Văn Ý vẫn luôn  thích Văn Tâm. Nếu   tác giả ác ý đặt giả thiết Văn Tâm nảy sinh lòng ghen ghét với Văn Ý, cộng thêm vận mệnh hau  khác  như trời với đất thì  lẽ cặp chị em  cũng sẽ trở thành một đoạn giai thoại trong giới giải trí. Văn Tâm cảm khái nghĩ.
“Chị hâm mộ gì chứ,  là em hâm mộ chị mới đúng,  bạn trai  mỹ như Tổng giám đốc Kỳ. Thế nào, Tổng giám đốc Kỳ  cầu hôn chị ?”
Nhắc tới Kỳ Trưng, Văn Tâm  nghĩ đến sự thật đến giờ  vẫn  liên lạc với , cô liền giận sôi máu: “Đừng  nhắc đến cái tên đó nữa!”
“Phì, chị cãi  với Tổng giám đốc Kỳ ?”
“Cũng  hẳn…”
Văn Tâm  buồn bực, ngại  thẳng với Văn Ý. Dù  hình tượng của cô trong mắt   là một  độc lập tự cường,   thể vì bạn trai  để ý đến  một ngày mà giận dỗi chứ?  mà… Cô   thể ức chế  ấm ức trong lòng, cứ bất giác xem điện thoại hết   đến  khác.
Văn Tâm nghĩ, chẳng lẽ cô  chìm quá sâu ? Rõ ràng chỉ là một tên Nhóc con đen thui thôi mà, chỉ  mà khiến cô chìm sâu , đáng sợ là dường như cô  xu thế lún càng lúc càng sâu,  thể thoát …
Chia tay Văn Ý , Kỳ Trưng vãn  nhắn gì cho cô. Lẩu nóng ngon mà ăn  chẳng  mùi vị gì. Đoàn  ăn chừng hai, ba tiếng đồng hồ, mặt trời  xuống núi từ lâu, rượu đủ cơm no mới chuẩn  thu dọn về. Ai ngờ lúc xuống  tìm mãi  thấy tài xế . Có nhân viên cùng bàn với tài xế , bọn họ đang ăn thì đột nhiên tài xế  một  gọi  hỏi chuyện,  đó    nữa. Gọi điện thoại tài xế cũng  nhận, lúc    mới sốt ruột.
Đang định báo cảnh sát thì Cố Hạ nhận  điện thoại từ cục cảnh sát. Mặt Cố Hạ nghiêm trọng,  ngừng gật đầu  . Kết thúc cuộc gọi,   : “Tài xế  cảnh sát gọi  hỏi một  chuyện,  là liên quan đến vụ án nào đó, tóm  là   mất tích.
Hạ Lệ lên tiếng: “Không  mất tích thì  ,  lát để  lái xe cho, đợi tài xế    hỏi xem rốt cuộc  xảy  chuyện gì.”
Cố Hạ gật đầu,  đó  về phía Văn Tâm, : “  nhận  tin nhắn Wechat của  Trưng,       gì ?”
Trong lòng Văn Tâm kêu lộp bộp một tiếng, ngoài mặt  vẫn bình tĩnh như thường: “Mấy    gì thì  , liên quan gì tới .”
Cố Hạ bật : “Chị chắc chắn chứ?”
Văn Tâm giận dỗi: “Vô cùng chắc chắn.”
Cố Hạ cố ý : “Vậy  đành  để  Trưng của chúng  về thôi.”
Nhịp thở Văn Tâm khựng : “Anh  gì?”
“  là, ông xã chị đang đợi chị ở bãi đỗ xe kìa.”
Lần  Văn Tâm chẳng bận tâm việc phản bác xưng hô của Cố Hạ nữa,  thấy Kỳ Trưng đến, lòng cô loạn cả lên. Tuy đúng là cô    Kỳ Trưng đến đây thăm cô, nhưng cô cũng     tự dưng đến đây mà   tiếng nào . Tốt  gì cũng  đánh tiếng một cái chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-125-anh-muon-ket-hon-voi-em-2.html.]
Nói thì  , nhưng Văn Tâm vẫn . Lần  Kỳ Trưng lái một chiếc xe việt dã Land Rover màu đen,   tựa  cửa xe,  hình cao lớn  nổi bật. Nhìn thấy , mấy lời oán giận đang đến ngay cổ họng biến  mất, cô chỉ hận  thể bay qua đó ngay.   đến gần cô  phát hiện, hiếm khi trong miệng Kỳ Trưng ngậm một điếu thuốc.
Dưới bãi xe tối tăm, làn khói mờ bao phủ quanh  , khiến  thoạt   cô độc. Văn Tâm  bết    như , nhưng cô chắc chắn nhất định  xảy  chuyện gì , thế nên Kỳ Trưng mới đột nhiên  liên lạc với cô như . Anh  cố ý, cũng   bận đến mức quên mất …
Mũi Văn Tâm  xót, nhịn   gọi: “Kỳ Trưng.”
Nghe giọng   nức nở của cô, tay Kỳ Trưng cầm điếu thuốc  run, giây tiếp theo, một  hình mềm mại vẫn còn vương mùi lẩu nhào  lòng . Điếu thuốc rơi xuống đất, Kỳ Trưng  hồn, vươn tay ôm chặt lấy cô, chặt đến như thể  khảm cô  trong cốt tủy . Anh tham lam ngửi  thở của cô, hôn nhẹ lên mặt cô. Khoảnh khắc  như chẳng  gì quan trọng hơn nữa, chỉ cần cô vẫn còn  trong lòng , chỉ cần cô bình an   việc gì,    cầu gì hơn.
Không  qua bao lâu, hai  dần bình tĩnh . Tuy Kỳ Trưng vẫn  chịu buông Văn Tâm , nhưng rốt cuộc Văn Tâm cũng  cơ hội thở một   chuyện . Cô ngẩng đầu  gương mặt mỏi mệt của , : “Có mệt ?”
Kỳ Trưng lắc đầu: “Không mệt.”
“Có   xe nghỉ ngơi một lát ?”
“Không cần,   ôm em thêm một lát.” Kỳ Trưng cự tuyệt.
“Đi mà, hôm nay em nghỉ, từ đây đến tận sáng mai đều  thể ở cùng .” Văn Tâm dùng giọng điệu  nũng .
Kỳ Trưng bất lực nhất với bộ dạng  của Văn Tâm, nếu là ngày thường  sớm chiều theo cô , nhưng hôm nay   cứ ôm cô mãi như .
“Nếu em cảm thấy ở đây   thì  còn một căn hộ ở thành phố Z.”
Văn Tâm: “…” Cái con mèo háo sắc !
Kỳ Trưng  thấy vẻ mặt cô liền  nhất định là cô hiểu lầm ,  vươn tay lên điểm nhẹ chóp mũi cô: “Đừng nghĩ bậy,  chỉ  ôm em một cái thôi,  khi   sự đồng ý của em,  tuyệt đối sẽ  cưỡng ép em.”
Văn Tâm chớp chớp mi mắt: “Ai nghĩ bậy chứ! Em mới   !”
Kỳ Trưng bất đắc dĩ  : “Vậy do  hiểu sai .”
“! Là do ! Anh cứ nghĩ gì  cả ngày!”
Kỳ Trưng  theo cô: “Kỳ thật còn  một việc  càng nghĩ lệch hơn, em    thử ?”
Văn Tâm sửng sốt: “Chuyện gì ?” Còn chuyện gì lệch lạc   đắn hơn chuyện  nữa?
Kỳ Trưng  cô, ánh mắt nghiêm túc: “Anh  kết hôn với em, ngay bây giờ.”