Đây đầu tiên Kỳ Trưng đề nghị chuyện kết hôn với cô. đầu là lời đùa pha lẫn lời thật lòng, mà vô cùng nghiêm túc.
Trong tâm trí Văn Tâm, chuyện mới yêu đương mấy tháng kết hôn là chuyện hư cấu thôi. hôm nay hiểu vì , biểu cảm nghiêm túc của Kỳ Trưng, nơi nào đó ở sâu trong lòng Văn Tâm như đổ sập. Cô vờ như nhẹ nhàng lắm, nghịch ngợm hỏi: “ mà kết hôn sớm như sợ em chỉ nhắm đến tiền của ?”
Kỳ Trưng cưng chiều : “Không sợ, tin em.”
Văn Tâm tự biện giải cho bản : “Ai chứ, em cho em thích tiền đó, là kiểu yêu tiền như mạng đó!”
Kỳ Trưng nhéo mặt cô: “Vậy càng , là nhiều tiền nhất, thì em sẽ yêu khác.”
“… Còn kiểu nữa ?”
“Thế nào, em suy xét thử ? Nếu em yêu tiền như mạng thì sẽ chuyển một nửa cổ phần danh nghĩa cho em sính lễ.”
Văn Tâm líu lưỡi: “Em đùa đấy, gì !” Kỳ Trưng là cổ đông của tập đoàn Kỳ thị, dù chỉ một phần trăm thì cũng là con thiên văn với thường.
Kỳ Trưng : “Kỳ thật chuyển bộ cho em cũng , nhưng sợ lỡ như em cầm hết cổ phần của cần nữa thì , nên là để dành một nửa giữ em .”
Văn Tâm lắc đầu như trống bỏi: “Không , lúc nãy em đùa thôi, em cần tiền của .”
“Vậy em gì?”
“Em …”
Văn Tâm chớp đôi mắt linh động, đột nhiên, cô nhếch môi, duỗi tay của .
Kỳ Trưng: “?”
“Kỳ Trưng…” Văn Tâm sầm mặt xuống: “Anh đừng với em là, cầu hôn mà ngay cả nhẫn cũng chuẩn nha?”
Kỳ Trưng: “…” là quên thật.
Lần Kỳ Trưng đến vội vội vàng vàng, nhiệm vụ chủ yếu lad bắt giữ Kỳ Dương, cầu hôn Văn Tâm kỳ thật chỉ là nhất thời nảy lòng tham thôi. Mãi đến khi nhắc tới nhẫn mới nghĩ đến, hình như khung cảnh cầu hôn lãng ạn trong TV đều thể thiếu chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-126-cong-bo-1.html.]
Kỳ Trưng là thuộc phái hành động. Anh lúc xin cũng vô dụng, vì kéo Văn Tâm lên xe, đưa cô đế cửa hàng trang sức ở thành phố Z chọn nhẫn ngay. Văn Tâm nào chiếc nhẫn cầu hôn nào do con gái tự chọn chứ? Không !
Không còn cách nào khác, Kỳ Trưng chỉ đành đưa đến căn hộ của ở thành phố Z, lừa gạt, cuối cùng cũng dỗ ngủ . Thời gian hạn chế chỉ còn một giờ, Kỳ Trưng ban công gọi điện thoại cho Đường Duệ.
Nửa giờ , ấn chuông cửa. Kỳ Trưng ngoài lấy đồ . Trên giường trong phòng ngủ lớn, Văn Tâm ngủ ngon lành. Cô thật sự mệt, cẩn thận còn thể tiếng ngáy nho nhỏ. Kỳ Trưng bên cạnh cô một lát, chỉ cảm thấy âm thanh còn êm tai hơn bài nhạc cao nhã nào. Nếu thế, thật sự đánh thức cô, chỉ để cô cứ ngủ yên trong lòng mãi đến hôm . thời gian hạn chế vẫn còn đó, sắp biến thành mèo . Tuy hình mèo cũng thể ở cạnh Văn Tâm, nhưng chung quy cũng khác hình .
Vì , đến lúc còn mười phút nữa, Kỳ Trưng nhéo mũi Văn Tâm, : “Heo con, dậy thôi.”
“Cái gì? Heo? Heo ở ?” Văn Tâm đang mơ màng ngủ lập tức dậy.
Kỳ Trưng nhịn hôn cô một cái: “Ở trong phòng , mới ngủ đó.”
Văn Tâm bừng tỉnh, vì mới tỉnh ngủ nên mặt còn đỏ: “Anh mới là heo ! Đàn ông đều là móng heo hết!”
Kỳ Trưng cũng tranh luận với cô, đưa đồ vật trong tay . Văn Tâm sửng sốt: “Đây là gì?”
“Em mở xem .”
Văn Tâm chần chừ một lát. Cô cho rằng Kỳ Trưng sẽ nhân thời gian cô ngủ mua nhẫn, nhưng cái hộp mặt lớn như hình như giống hộp đựng nhẫn. Vậy thì…
“Má ơi?!”
Là nhẫn thật kìa, hơn nữa còn là nhẫn kim cương lớn lóe sáng nữa. mà, tận bảy cái!
“Anh em gom đủ bảy cái triệu hồi thần rồng hả?” Văn Tâm sợ ngây .
“Không hả?” Kỳ Trưng tiện tay lấy một cái , đeo lên ngón áp út của Văn Tâm: “Một tuần bảy ngày, mỗi ngày em thể đổi một cái.”
Văn Tâm: “…” là đồ trai thẳng, , logic của nhà giàu mới đúng.
Kỳ Trưng nâng tay cô lên, ánh đèn, kim cương lấp lánh phát ánh sáng lóa mắt. Anh nghiêng mặt cô, gì. Khi Văn Tâm thật sự cho rằng sẽ gì nữa, bế ngang Văn Tâm lên, đặt cô lên sofa trong phòng khách. Sau đó, quỳ một bên gối xuống đất.
“Gả cho , chứ?”
Một khắc , Văn Tâm thấy : “Được.”