Người như Hoắc Khang từ nhỏ  ngậm thìa vàng lớn lên,  còn  thành tích  như ,    ít, hoặc   là hầu như  từng  trải nghiệm mùi vị  cự tuyệt.  hôm nay, Văn Tâm  mở một tiền lệ cho  .
“Xin , Nhóc con nhà   bán.” Thậm chí, giọng điệu của Văn Tâm còn vô cùng kiên định: “Quân tử  đoạt thứ yêu thích của  khác.”
“Đáng tiếc,  chả  quân tử gì cả.” Hoắc Khang lộ  nụ  nghiền ngẫm,   vốn tưởng rằng cô  chỉ là một cái bình hoa xinh , nhưng hiện tại    đưa  phán đoán khác về cô : “Cô thật sự  hề suy xét thêm ,   thể cho nó điều kiện sống  hơn.”
“Có  thế nào thì Nhóc con nhà  cũng sẽ  , đúng ?” Văn Tâm ôm chặt mèo đen thêm, khẩn trương .
Mèo đen  thể , chỉ  thể dùng hành động ủng hộ Văn Tâm, vươn móng vuốt nhẹ nhàng chạm  mặt Văn Tâm. Hoắc Khang  cảnh tượng  đố kỵ  thôi: “Vì  nó hung dữ với  như  mà đối với cô  dịu dàng thế chứ!”
“Đây là mèo của  mà.” Văn Tâm đắc ý .
Hoắc Khang vẫn còn  từ bỏ ý định, mãi đến khi  đại diện của   đến  gì đó thì sắc mặt của   mới giãn . Lại  về Văn Tâm, giọng điệu của   còn đắc ý hơn Văn Tâm  nãy nhiều: “Nếu cô  kiên trì như  thì  cũng  miễn cưỡng, dù  thì thú cưng mới của  cũng sắp về đến nhà ,  thua kém gì mèo đen của cô .”
“Thú cưng mới?”
Giật  ngây  một lúc, trong đầu Văn Tâm đột nhiên hiện  một suy nghĩ lớn mật.
“Ừm, là một con mèo rừng.” Hoắc Khang .
“Mèo rừng…”
Văn Tâm trầm ngâm, vẻ mặt  thể tưởng tượng . Trùng hợp quá  chứ! Giống mèo khó thấy nhưng , trong thời gian ngắn  thể xuất hiện mấy con một  .
Hóa , cốt truyện  sớm  đổi , con mèo  Đại lão ba xuyên   xuất hiện cạnh Văn Tâm mà là trong nhà Hoắc Khang.  nếu như , cô thì khỏe , Hoắc Khang chẳng  là thảm  … Nghĩ đến đây, vẻ mặt Văn Tâm  Hoắc Khang ít nhiều  chút đồng tình.
Hoắc Khang  thấy nét thương hại rõ ràng trong mắt Văn Tâm, nhưng vì  thì   cũng chẳng rõ. Có lẽ là Văn Tâm cho rằng, nuôi mèo rừng  khó.  đối với Hoắc Khang thì chuyện đó chẳng là gì cả.    biệt thự hơn mấy ngàn mét vuông đủ cho mèo rừng rong ruổi, cũng  cả đám  hầu cung phụng. Đừng  nuôi một con mèo rừng, dù  là một con béo thì cũng  thành vấn đề.
Hoắc Khang  để chuyện  trong lòng, chỉ là cúi , mượn cơ hội sờ sờ cái đầu lông xù của mèo đen: “Sau  bảo chủ nhân của mi mang mi đến nhà tao, để mi so với mèo rừng thử xem con nào lợi hại hơn.”
Tránh xa  !
Mèo đen  cảm kích tí nào, uy h.i.ế.p gầm nhẹ một tiếng. Hoắc Khang chỉ đành hậm hực thu tay ,  mặt ngập tràn tiếc nuối.  động tác kế tiếp của mèo đen càng    canh cánh trong lòng, vì nó cứ như là đụng  thứ gì đó dơ bẩn lắm , ghét bỏ dùng móng vuốt phủi phủi chỗ  Hoắc Khang chạm .
Đạo diễn Lư Tác bên cạnh  sợ c.h.ế.t đ.â.m chọt: “K thần  ghét bỏ kìa! Haha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-24-sao-lai-den-roi-ha-1.html.]
Hoắc Khang trừng Lư Tác một cái: “Không    nữa hả?”
Lư Tác run bần bật: “Thôi nào thôi nào, K thần là tuyệt nhất mà, đừng nóng giận, nhà    nhiều mèo, để  ôm đến cho ,  xoa vuốt con nào cũng .”
Hoắc Khang   mèo đen và Văn Tâm, lắc lắc đầu : “Không chiếm  luôn là  nhất.”
Lư Tác: “…” Cậu đang  đến một con mèo thật hả?
Ngày đầu tiên chỉ là đến trường   quen thôi, cũng  bắt đầu  chính thức nên  khi Văn Tâm  quen xong  chào đạo diễn về. Đạo diễn cũng  ngăn cô , còn gửi qua Wechat cho cô thật nhiều tư liệu, để cô xem qua  khi  hình, miễn cho đến lúc đó một câu cũng   .
Văn Tâm cảm ơn đạo diễn, mang theo mèo đen lên xe về khách sạn. Trên xe, Văn Tâm phát hiện một chuyện kinh dị, mèo đen hình như ngoan ngoãn hơn ngày thường nhiều. Trước  nó đều   ở ghế phụ một , tuyệt đối    chung với đám  phàm mấy cô, hôm nay  hiếm thấy nó an tĩnh  cạnh Văn Tâm, tùy ý để cô sờ mó.
Văn Tâm đương nhiên hết sức vui mừng,  nhân cơ hội chiếm tiện nghi Đại lão,  lộ  biểu tình thích ý.
“Chị Tâm Tâm, hình như tâm trạng chị   nhỉ?”
Văn Tâm ôm mèo đen  ngây ngốc: “Đương nhiên, Nhóc con mà chúng  hôm nay thật ngoan,  một tên nhà giàu dùng điều kiện  hấp dẫn dụ dỗ nó mà nó vẫn   theo .” Còn một câu Văn Tâm  : Đại lão ba  đến, trong nhà tạm thời duy trì hòa bình, đây là điều khiến cô vui nhất.
“Haha, thật  ?” Lý Tinh Tinh   tiếng.
“Đương nhiên là thật , là K thần đó, em  chứ.” Văn Tâm dùng giọng điệu tự hào .
Mèo đen bất mãn  qua Văn Tâm.    mà cũng  gọi là K thần hả?
Lý Tinh Tinh kinh ngạc: “K thần, em  tra tư liệu của   ,  như  cũng thích mèo  ?”
“Mèo đáng yêu như , ai  thể chống cự chứ?” Nói  Văn Tâm lấy di động , thừa dịp tâm trạng Đại lão đang , tách một tiếng selfie với mèo đen một tấm: “Huống chi, Nhóc con nhà chúng  còn  như tiên , aaa, đáng yêu quá !
Mèo đen: “…”
Tuy mèo đen cũng  thích dùng cái từ đáng yêu  để hình dung , nhưng nếu là Văn Tâm thì hình như cũng  khó tiếp thu đến .
Văn Tâm  : “Hôm nay Nhóc con   kinh sợ , tối nay  thêm phần ăn cho Nhóc con mới .”
Không mang theo con Ragdoll ngu xuẩn  chứ? Đôi mắt vàng kim đột nhiên sáng lên, cái đuôi cũng vô thức dựng thẳng lên.