Hai mươi phút , Văn Tâm và Lý Tinh Tinh  đến bệnh viện.
Bệnh viện thú cưng Nhân Ái ở thành phố N   danh,  ít minh tinh,  nổi tiếng lựa chọn nơi  để chỉnh trang hoặc khám bệnh cho thú cưng của . Nguyên chủ cũng vì  bạn giới thiệu nên mới chọn nơi .
Nhìn kĩ , bệnh viện  thiết kế xa hoa vô cùng,  kể đến xây ngay chính diện con đường sầm uất náo nhiệt mà  còn  đến ba tầng.  đây chỉ là bề ngoài,  trong  mới thấy bệnh viện lúc   loạn lên hết cả.
Mấy cô y tá và bác sĩ mặc áo blouse trắng vây tròn quanh một cánh cửa đang đóng chặt. Trong sảnh lớn, tất cả các động vật nhỏ đang  khóa trong lồng  đều trở nên hoang mang, cuồng loạn.
“Nhóc con nhà  ?” Văn Tâm hỏi.
“Cô là chủ của con Maine màu đen ?”
Một nam bác sĩ  đầu  Văn Tâm,  mặt   còn  một vết thương thê thảm đến nỗi  nỡ , nom còn chảy máu,  lẽ là  mới  thương  lâu. Nhìn  vẻ hình như là do mèo nhà  gây họa, khí thế Văn Tâm  yếu  một nửa: “Ừm, là .”
“Nó ở trong phòng, cô cứ  .” Bác sĩ nam hậm hực sờ vết thương  mặt.
“Xin , Nhóc con  phiền bệnh viện nhiều .” Văn Tâm áy náy khom  xin : “Anh cứ yên tâm,  sẽ bồi thường tất cả tổn thất.”
“Tổn thất cũng là việc nhỏ thôi, cù  chúng  cũng quen …” Bác sĩ nam khẽ thở dài,   lấy chìa khóa mở cửa phòng, nhắc nhở: “ mở cửa đây, cô cẩn thận một chút.”
Sau đó, của phòng  mở. Cuối cùng Văn Tâm cũng  gặp Đại lão tên “Nhóc con” .
Ấn tượng đầu tiên của cô  là: Má nó!  là  quá  mất! Bộ lông dài màu đen uy phong lẫm liệt,  hình thon dài rắn chắc như một con hổ con, cả đôi mắt màu vàng sắc bén tưởng chừng như liếc một cái  thể khiến   rùng … Ối chao,  quá  mất, thực sự là quá hợp để ôm trong lòng từ từ “chà đạp” mà!
Đương nhiên, đùa thì đùa trong lòng thôi, đừng đùa  mặt Đại lão chứ. Văn Tâm , dù cô  to gan lớn mật cỡ nào cũng  thể  càn bừa bãi với Đại lão một . Cô ngước  chú mèo đen đang nửa   mặt, thử mở lời: “Nhóc con?”
Mèo đen  để ý đến cô, xem cô như  tồn tại. Văn Tâm  đưa tay  mặt nó quơ quơ: “Mẹ đến mang con về nhà đây ~”
Mèo đen vẫn  thèm để ý.
Ngay lúc Văn Tâm định to gan  dùng bàn tay tội  của  đưa về phía cái đuôi lông xù thì mèo đen ngay lập tức  dậy, dùng đôi mắt vàng kim trừng cô một cái. Văn Tâm yên lặng  dám lỗ mãng nửa.
Xác nhận Nhóc con   thương tổn gì, Văn Tâm an tâm đưa nó về nhà.   đó, còn một vài việc  xử lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-3-khong-the-choc-1.html.]
“Đây là biên lai thu phí, cô  nộp .”
Lý Tinh Tinh nhận biên lai giúp cô,  thấy con   đó mà sợ hãi: “Mười lăm nghìn? Sao  đắt như ?”
“Đắt ? Như  là  tính rẻ cho mấy  !” Bác sĩ nâng mắt kính.
“Đưa chị xem.” Văn Tâm  . “Bình hoa, ống nghiệm,… Vaccine phòng bệnh?”
“Của .” Bác sĩ  thương  mặt trầm trầm .
“Xin  xin , là Nhóc con nhà  sai.” Văn Tâm cực kỳ chột , vội vàng lấy di động : “Quét Alipay  ?”
“Được.”
Văn Tâm mở Alipay, nguyên chủ sử dụng hình thức nhận dạng gương mặt. Điều  cũng vô tình giảm   ít phiền toái, vì tuy trong đầu Văn Tâm loáng thoáng  kí ức của nguyên chủ, nhưng những chi tiết như mật mã điện thoại  ngân hàng cô đều  .
Chỉ là,  chút vấn đề. Số dư tài khoản  đủ là ! Chẳng lẽ nguyên chủ  là một minh tinh mà ngay cả mười lăm nghìn cũng   ?
Văn Tâm kinh sợ hồi lâu   nên lời. Bên , bác sĩ thấy cô chần chừ cũng tò mò  qua: “Có vấn đề gì ?”
“Không,   việc gì.” Trong lòng Văn Tâm đang cuộn sóng chửi thề nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng : “Bác sĩ chờ một chút,   chuyện với trợ lý của  một lát.” Nói xong cũng mặc kệ bác sĩ nghĩ gì, Văn Tâm nhanh nhẹn kéo Lý Tinh Tinh qua một bên.
“Tinh Tinh, thẻ của em còn tiền ,  thể cho chị mượn  một chút ?”
“Cái gì? Chị hết tiền  hả?”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi…”
Lý Tinh Tinh  nghĩ tới Văn Tâm là một minh tinh mà  lưu lạc đến nỗi vay tiền của trợ lý .  nghĩ  thì gần đây chị Tâm Tâm cũng   công việc gì, chi tiêu mỹ phẩm, dưỡng da, đồ trang điểm linh tinh  lớn,  dùng hết tiền tiết kiệm thì cũng bình thường.
Lý Tinh Tinh cũng chỉ là một sinh viên   nghiệp, cũng   tiền nhiều. Trong thẻ chỉ  hơn năm nghìn, cô bé chuyển hết qua cho Văn Tâm. Trong ví của Văn Tâm còn hơn tám nghìn, vẫn  đủ. Cuối cùng  còn cách nào khác đành  vay từ tín dụng mới miễn cưỡng trả đủ mười lăm nghìn.
Thanh toán xong, Văn Tâm cuối cùng cũng  thể mang Đại lão một về nhà. Đại lão vẫn   tiếp xúc với  khác, cũng  chịu chui  lồng.  lúc Văn Tâm chuẩn   về nó  yên lặng  theo  Văn Tâm,  ngoài cũng tự nhảy lên xe taxi đang đợi sẵn.