Lên xe, khởi động, tăng tốc.
Vốn Văn Tâm còn tưởng Hoắc Khang chỉ biểu diễn cho cô xem mà thôi, nhưng xe khởi động thể khống chế . Dọc theo đường phụ, Hoắc Khang về hướng Đông, mà điểm đến phía Đông chính là ngọn núi Vân Long cao ngất tầng mây . Tim Văn Tâm khỏi thắt , mà mèo đen trong lòng cô dường như cũng cảm nhận cảm xúc của cô, vươn móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên tay cô. Móng vuốt lông xù mang theo cảm giác ngưa ngứa, ít nhiều cũng khiến Văn Tâm bình tâm . Cô ôm chặt mèo đen hơn: “Nhóc con đừng sợ nhé, dù thế nào thì mama cũng sẽ bảo vệ con.”
Mèo đen cũng lười sửa cách xưng hô của cô, chỉ Hoắc Khang bên cạnh. Ngồi ghế lái, khí chất của Hoắc Khang cũng đổi hẳn. Tuy bản mặt vẫn như , nụ nhếch mép vẫn khiến khó chịu, nhưng cứ như hợp thành một thể với chiếc xe, tay điều khiển xe tự nhiên thuần thục như đại não điều khiển tay chân . Vừa lái, Hoắc Khang hỏi Văn Tâm: “Biết lái ?”
“Đương nhiên .” Văn Tâm cẩn thận quan sát thao tác thành thạo của , .
“Vậy thì vấn đề gì , xe bây giờ cả đồ ngốc cũng lái nữa.” Nói Hoắc Khang sang đạp ga tăng tốc: “Chỉ cần tăng tốc thôi!”
Chưa dứt lời, Văn Tâm chỉ cản thấy một luồng khí đánh mạnh lên , chiếc xe thể thao màu bạc lao như gió xoáy. Cô đầu, cây cối chuyển động ngoài xe, cảm giác như đang từ từ lao về , cảm giác như sắp lao khỏi Trái Đất luôn. Ngồi ghế phụ như , nếu ghế lái thì sẽ cảm giác thế nào chứ? Văn Tâm bất giác ôm chặt mèo đen trong lòng hơn.
Chiếc Maybach màu bạc tiến đường đua Vân Long. Hoắc Khang ý giảm tốc độ tí nào. Cả Văn Tâm và mèo đen đều kỳ thật đây vẫn tốc độ tối đa của xe , nhưng hôm nay chỉ thử thôi, hơn nữa trong xe còn Văn Tâm và mèo đen nên cần chạy quá nhanh.
lúc , đột nhiên Văn Tâm thấy tiếng động cơ lạ. Cô còn tưởng chiếc xe vấn đề gì, đang hỏi thì một chiếc xe thể thao màu đen nhãn hiệu gì đến cạnh chiếc Maybach màu bạc vượt qua. Tuy tốc độ nhanh nhưng Văn Tâm vẫn thấy. Một ló đầu khỏi cửa sổ Hoắc Khang, cứ như một con khổng tước xòe đuôi. Hắn là…
Từ từ! Văn Tâm còn phục hồi tinh thần thì Hoắc Khang tăng tốc! Lần tăng tốc mang theo chút khí phách của thiếu niên, nhanh mãnh liệt, Văn Tâm chỉ ôm chặt mèo đen, dám hé răng lời nào. Cũng may tính định của chiếc xe phát huy hiệu quả, dù Hoắc Khang điên cuồng tăng tốc thì Văn Tâm và mèo đen trong xe vẫn an .
Rất nhanh đuổi kịp xe thể thao màu đen, nhưng hiển nhiên là vẫn chịu thua, coi bộ như ganh đua cao thấp đường đua núi Vân Long với Hoắc Khang. Ỷ ưu thế chỉ một xe, tốc độ lúc nào cũng tăng đến tối đa, nhưng thường sẽ Hoắc Khang dùng kỹ thuật cao siêu vượt qua ở những khúc cua. Văn tân phát hiện, đôi mắt lúc nào cũng lộ vẻ bất cần đời của Hoắc Khang dần dần nghiêm túc lên.
“Kế đến là một đoạn cua liên tục.” Hoắc Khang nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-toi-nuoi-hoa-thanh-nguoi-roi/chuong-91-quan-quan-cuoi-cung-2.html.]
Văn Tâm ôm mèo đen, cứ như cách một thế hệ : “Hả?”
Hoắc Khang đầu , : “Yên tâm, nhắc cô yên , nhắc cô chuẩn thưởng thức màn biểu diễn của thôi.”
Văn Tâm: “…”
Mèo đen: “…”
Trong giây lát, Hoắc Khang mặt dường như đổi thành khác. Cả Văn Tâm và mèo đen đều chằm chằm chớp mắt, cứ như thường ảo thuật gia, cố gắng tìm dấu vết để lý giải sự bí ẩn của màn ảo thuật. động tác của Hoắc Khang còn kỳ diệu hơn cả ảo thuật gia, Văn Tâm mà hoa cả mắt. Cô vẫn còn hồn thì vượt qua một khúc cua. Vốn bọn họ còn cách một so với chiếc xe thể thao màu đen , nhưng nhiều đợt thao tác khó hiểu của Hoắc Khang, đến khúc cua thứ tư, Hoắc Khang vượt mặt. Mấy vòng cuối cùng chẳng cần thêm, Hoắc Khang dần dần kéo dài cách, hiển nhiên giành chiến thắng màn đua , cho chút cơ hội.
Đến cuối đường núi Vân Long, Hoắc Khang dừng xe mở hạ cửa kính xuống, ngang tàng huýt sáo một tiếng mới chiếc xe thể thao màu đen . Trong xe, một đàn ông tiếng huýt , khẽ, đồng thời, trong tai truyền giọng : “Boss, rõ ràng thể vượt qua , vượt?”
“Không vội.” Người đó : “Đợi đến lúc thi đấu đánh bại cũng muộn.”
Là đối thủ, đó hiểu tính tình của Hoắc Khang. Có lẽ Hoắc Khang thiên phú cao hơn bất kỳ nào khác, nhưng quá ngạo mạn, sự ngạo mạn đó cũng lúc sẽ hủy diệt .
Chạy thử xong, lúc hai chân Văn Tâm đặt mặt đất cứ cảm giác lạ lùng, rõ lắm, cứ như đang bay mây đột nhiên hạ xuống đất. Cô hưng phấn đến mức hai tay cũng run run, nhưng khác cho rằng cô đang sợ phát run. Đặc biệt là mèo đen khi thấy bộ dạng “hồn bay phách tán” của cô thì vui đến nên lời. Tốt quá , xem tên ngốc Hoắc Khang khoe khoang quá đà hù sợ , cuối cùng cô cũng sẽ bỏ cuộc thôi.
Ai ngờ…
Văn Tâm hưng phấn bế xốc mèo đen nâng lên cao: “Đẹp trai kinh khủng luôn! Sau cũng tay đua xe chuyên nghiệp!”
Mèo đen: “?”