Điếu thuốc mới hút nửa   chú ý đến một bóng dáng mảnh mai  xa. Anh định dập thuốc và , nhưng  tiếng động nặng  boong. Trần Tông Đình  . Ánh trăng mờ, bóng dáng  ngã gục  boong, mê hoặc đến khó cưỡng. Mặt  giờ tái xanh, nhợt nhạt. Ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt từng  giờ méo mó.
   đàn ông xa lạ  như chợt bắt  phao cứu sinh, nắm tay áo . Bản năng sinh tồn khiến  dồn sức, vô tình kéo tay  lên n.g.ự.c . Hơi thở  gấp, tim loạn nhịp. Anh  , dường như hiểu. Anh quỳ xuống, những ngón tay dài nắm cổ tay , giọng trầm hỏi: “Dây kéo váy ở ?”
  thể , chỉ cố kéo tay  đặt lên n.g.ự.c . Anh nhíu mày, gạt tay , cúi  cổ váy. Ngay  đó, hàng cúc ẩn   khéo tháo mở.  cảm thấy cơ thể như trút gánh nặng, lồng n.g.ự.c thoáng đãng, phổi  còn  chèn ép. Không khí tràn ,  hít thật sâu.  quên rằng hôm nay mặc váy bó, chỉ  miếng dán n.g.ự.c hoa bên trong. Giờ phần n.g.ự.c áo mở toang…   để   thấy hết.
Mãi khi một chiếc áo vest ấm và nặng  phủ lên ,  mới tỉnh. Cắn môi, đỏ mặt ngẩng lên, nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn .” “Đứng dậy  chứ?”  gật, một tay nắm chặt áo vest, tay  vịn lan can, cố  vững. “Muốn  giúp cô liên lạc gia đình  bạn bè ?”  vội lắc đầu: “Không cần,  nghỉ một lát sẽ .”
Điện thoại  vang vài tiếng,  sang một bên . “   , chuyện kết hôn  tự sắp xếp. Yên tâm,  sẽ  để ông nội mang tiếc nuối mà rời xa.”
Giọng   bực,  châm điếu thuốc. Ánh lửa phản chiếu  gương mặt cứng cỏi, góc cạnh khiến  chợt nghĩ hình như  gặp  ở . Lúc   , ánh mắt chạm ;  vội cúi xuống.
Anh cất điện thoại, bước tới, mùi khói đặc khiến  khó chịu, ho khan. “Xin .” Anh lịch sự dập thuốc. Anh chỉ  áo vest   : “Trả  cho nhân viên phục vụ là .”  đỏ mặt, gật: “Vâng.”
Ánh mắt  liếc xuống ngón tay .  đang nắm chặt cổ áo vest. Bên trong, váy bung, làn da n.g.ự.c chỉ cách miếng dán mỏng manh chạm  lớp lót áo vest. Một cảm giác mơ hồ chỉ   .   ngượng, thu  . Khi   ,  khẽ cất tiếng: “Lúc nãy…   cuộc điện thoại của …   thể  một giao dịch với   ?”
 lấy hết can đảm  . Có lẽ  cần một  vợ  phiền phức, sẵn sàng biến mất khi cần. Còn  cần năm mươi triệu để đổi lấy chút tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mim-cuoi-va-tra-thu/chuong-2-mim-cuoi-va-tra-thu.html.]
“Giao dịch? Cô Giang  giao dịch gì với ?” Anh hỏi.  quá căng thẳng,  nhận    tên . “Anh…  cần một  vợ ?”  can đảm  thẳng: “ sẽ  gây rắc rối, sẽ phối hợp hết sức. Khi   cần nữa,  tuyệt đối  quấy rầy.”
Anh    ánh trăng, áo sơ mi xám bạc và quần sẫm ôm lấy dáng  gầy nhưng vững. Đường hàm sắc sảo, đồng hồ  tay  lẽ đủ mua con tàu . “Điều kiện của cô là gì?”  lúng túng, ngại ngùng: “ cần năm mươi triệu.” “Để  gì?”  cúi mắt, bật  khẽ: “Vị hôn phu  huỷ hôn,   trả  một nửa tiền sính lễ—năm mươi triệu—  .” “Huỷ hôn?” Anh  , ánh mắt sắc bén. “Phải, huỷ hôn.”   khẽ, ngẩng mặt. Gió biển cuốn tóc ,   sâu  màn đêm: “  còn đường nào để .”
“Giao dịch  đồng ý, nhưng   một điều kiện.”  mở to mắt: “Anh?” “Ba ngày  lấy giấy chứng nhận kết hôn.” “Cái gì, nhanh  ?” “Lúc nãy cô  điện thoại, ông nội  sức khỏe  ,  thấy cháu dâu sớm.” Anh nhướn mày: “Không tiện ?”  vội lắc: “Không,  tiện.” “Vậy quyết định .” Gió biển thổi mạnh, tóc  rối tung, đập  mặt. Anh bỗng tiến tới, gạt lọn tóc khỏi tai . “Hai ngày nữa,  sẽ cho  đến đón cô.” “      ở …” Anh  trả lời; khi rút tay, đầu ngón tay dường như lướt nhẹ qua má . Có lẽ chỉ là ảo giác.
Anh  ,  vẫn chìm trong cảm giác mơ. Đột nhiên Chu Văn Uyên say xỉn bước tới, túm chặt cổ tay .
“Giang Uyển, ba năm nay  chờ em cúi đầu xin . Chỉ cần em mềm mỏng một chút, đừng  một tỷ, mười tỷ  cũng đưa cho nhà họ Giang!”
“Anh say , Chu Văn Uyên…”  cố đẩy , nhưng kẻ say khó đối phó. Anh trợn mắt đỏ,  mắt dán  chiếc áo vest  mặc: “Em đang mặc áo của ai?”
“Không liên quan đến , Chu Văn Uyên!” “Không liên quan?” Gương mặt  méo mó vì tức giận. “Giang Uyển,   xem ai dám đụng   phụ nữ của !” Anh siết áo vest, giật mạnh.  cố giữ nhưng vô ích. Gió biển thổi,  ánh trăng một  trắng lộ . “Giang Uyển…”
Chu Văn Uyên ngẩn . Ngay giây , một giọng nữ chói tai: “Giang Uyển! Cô thật    hổ! Trời ơi, cô dám cởi áo quyến rũ chồng sắp cưới  khác! Anh  , Chu ,  thể rời mắt…