Tiếng gầm đó khiến m.á.u trong   gần như đông cứng.
 đây là cơ hội.
Thẩm Chiêu Minh đang bận đối phó với thứ trong Mộ Huyệt.
 bò dậy, nhặt chiếc thoa ngọc lên.
Nó vẫn tỏa   ấm, như một ngọn đèn chỉ lối trong bóng tối.
  chần chừ.
 chạy  cửa, nhưng cánh cửa đá vẫn đóng chặt.
Bỗng, ánh mắt  dừng  ở một khe hở nhỏ  tường, gần sàn nhà, nơi   tạo  từ trận chấn động. Nó đủ rộng để một   thể chui qua.
Không do dự,  chui qua khe hở đó.
Phía  là một lối  hẹp, tối om, dốc xuống sâu, tỏa   thở còn âm u và cổ xưa hơn cả nơi   ở.
Mùi trầm hương ở đây nồng nặc đến ngạt thở, hòa lẫn với mùi của sắt và… máu.
 ,  đang  đến Mộ Huyệt Nguyên Thủy.
Nơi chôn giấu bí mật cuối cùng, và  lẽ, cũng là nơi chôn vùi  phận của .
Tay nắm chặt chiếc thoa ngọc,  bước xuống  bóng tối.
Lối  hẹp dốc , trơn trượt vì  ẩm và rêu phong.
Ánh sáng xanh lè từ những bó đuốc xa xa hắt  yếu ớt, chỉ đủ để   thấy vài bước chân phía .
Tiếng gầm rú từ sâu  lòng đất vẫn tiếp tục, khiến những vách đá xung quanh rung rinh, bụi đá rơi lả tả.
Mùi trầm hương và m.á.u càng lúc càng nồng nặc, quyện   thành một thứ mùi kỳ dị,  an thần  kích động.
 bám  vách đá, từng bước  xuống.
Chiếc thoa ngọc trong tay tỏa   ấm, như một điểm tựa duy nhất trong cái lạnh thấu xương .
Nó dường như đang dẫn lối , một sự rung động nhẹ phát  mỗi khi   đúng hướng.
Cuối cùng, lối  cũng kết thúc.
Trước mặt  là một   rộng lớn, mênh m.ô.n.g đến khó tin  sâu  lòng đất.
Đó là một đại sảnh khổng lồ,  tạo nên từ những cột đá tự nhiên to lớn, chống đỡ một vòm đá cao vút, nơi những tinh thể phát sáng lấp lánh như một bầu trời  ma quái.
Ở giữa đại sảnh là một hồ nước  rộng, phẳng lặng một cách kỳ lạ, tỏa  ánh sáng xanh bạc nhạt.
Và ở trung tâm hồ nước,  một bệ đá bằng phẳng, là một cỗ quan tài bằng pha lê trong suốt.
Tim  đập thình thịch.
 , đó chính là nơi an nghỉ của Tô Thư - Trầm Hương Phu Nhân.
Từ nơi ,   thể  thấy Thẩm Chiêu Minh.
 Hắn   bờ hồ, tay kết ấn, miệng lẩm bẩn những câu chú cổ.
Một dòng ánh sáng đen ngòm, lạnh lẽo phát  từ lòng bàn tay , hướng về phía cỗ quan tài pha lê, như đang cố gắng trấn áp thứ gì đó đang giãy giụa bên trong.
"Yên nghỉ …"Giọng  vang vọng trong đại sảnh, đầy vẻ mệt mỏi và đau khổ.
 "Đừng chống cự nữa… sắp xong …   tìm    thế  hảo cho nàng…"
Người  thế  hảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-hon-o-lang-tram-huong/10.html.]
Chính là .
Một cơn phẫn nộ dâng trào.
  còn sợ hãi nữa.
 bước  khỏi bóng tối, tiến về phía bờ hồ.
Thẩm Chiêu Minh  , ánh mắt kinh ngạc và tức giận khi thấy .
"Nàng? Làm  nàng xuống  đây?!"
"Để chấm dứt cơn ác mộng của ngươi."  , giọng đanh thép dù tim đập như trống giục.
Hắn  ngăn cản , nhưng đúng lúc đó, cỗ quan tài pha lê rung lên dữ dội.
 Một luồng khí đen cuồn cuộn bùng lên từ bên trong, đẩy lùi dòng ánh sáng đen của Thẩm Chiêu Minh.
Tiếng gầm rú trở nên chói tai hơn, đầy phẫn nộ và đau đớn.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
 lợi dụng lúc  đang phân tâm, chạy dọc theo bờ hồ về phía cỗ quan tài.
Có một cây cầu đá nhỏ nối từ bờ đến bệ đá trung tâm.
"Đứng !" Thẩm Chiêu Minh gầm lên, một lực vô hình đẩy  ngã xuống.
 chiếc thoa ngọc trong tay  bỗng sáng rực lên, một vầng hào quang trắng ấm áp bao quanh lấy , xua tan lực tấn công âm lãnh của .
Thẩm Chiêu Minh sửng sốt. "Thư nhi… nàng đang bảo vệ kẻ đó ?"
 bò dậy, tiếp tục chạy qua cầu đá.
  đến sát cỗ quan tài pha lê.
Bên trong,   là một bộ xương khô, mà là một t.h.i t.h.ể  bảo quản nguyên vẹn đến kinh ngạc.
Một  thiếu nữ mặc hỷ phục đỏ thẫm, y hệt bộ trong chiếc hộp gỗ tần bì.
Khuôn mặt nàng… giống  như tạc, nhưng mang một vẻ  dịu dàng và bi thương.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, nhưng những giọt nước mắt bằng m.á.u đỏ tươi đang lăn dài  gò má.
Và xung quanh t.h.i t.h.ể nàng, một luồng khí đen ngòm, dày đặc như sương mù, đang cuộn xoáy, giãy giụa.
Nó toát  một năng lượng hủy diệt khủng khiếp, nhưng cũng chất chứa một nỗi đau tột cùng.
Tô Thư.
Người phụ nữ  c.h.ế.t từ lâu, nhưng linh hồn  thể siêu thoát,  phong ấn và biến thành nguồn nuôi dưỡng cho lời nguyền của gia tộc Thẩm.
 đặt tay lên cỗ quan tài pha lê.
Nó lạnh buốt.
Chiếc thoa ngọc trong tay  nóng rực lên, như một sự đáp trả.
"Đừng chạm  nàng!" Thẩm Chiêu Minh xuất hiện ngay  lưng , giọng  đầy điên cuồng.
"Nàng  thể đánh thức thứ đó dậy! Nó sẽ hủy diệt tất cả!"
"Thứ đó chính là linh hồn của  phụ nữ ngươi yêu!"   , hét  mặt .
"Ngươi  biến nàng thành một con quỷ! Ngươi mới chính là thứ đáng sợ nhất!"
"Ta  tất cả là để cứu nàng!" Hắn gào lên,  đầu tiên mất  vẻ lạnh lùng.
"Ta  tìm cách hồi sinh nàng!  cần… cần những linh hồn thuần khiết để trấn áp sự phản kháng của linh hồn nàng và thứ sức mạnh nguyên thủy !"