nắp hộp  mở.
Và bộ hỷ phục màu đỏ thẫm,  hiểu bằng cách nào,   mặc lên  một  thiếu nữ đang   bàn trang điểm –  mà   thấy qua tấm gương cổ kính, chính là .
Trong gương, "" mỉm .
Một nụ   chút sinh khí, đôi mắt trống rỗng, làn môi đỏ thẫm.
Tay "" từ từ giơ lên, cầm lấy chiếc trâm bạc  bàn, từ từ cắm  mái tóc.
  hét,  giật phăng thứ    , nhưng cơ thể  thể động đậy, chỉ  thể  chằm chằm  bóng ma trong gương , khuôn mặt của chính  mà giờ đây thật xa lạ và đáng sợ.
Rồi, trong gương, phía  lưng "", bóng hình nam tử áo đỏ   xuất hiện.
Hắn đặt hai tay lên vai "", cúi đầu xuống, như thì thầm điều gì đó.
Ánh mắt  trong gương chạm  ánh mắt .
Đen kịt, sâu thẳm,  một tia sáng.
"Đêm mai…" giọng  của   vang lên trong đầu , "sẽ là đêm của chúng ."
Chiếc trâm bạc  đầu "" trong gương bỗng rỉ  một giọt máu.
Đỏ tươi, chậm rãi lăn xuống vầng trán.
Cuối cùng,  phát   một tiếng thét.
Tiếng thét xé tan màn đêm yên tĩnh, và cũng xé tan cả ảo ảnh kinh hoàng .
 ngã lăn  khỏi giường, thở hổn hển.
Trên   còn bộ hỷ phục nào cả, chỉ là bộ áo ngủ mỏng manh.
 Chiếc hộp gỗ vẫn đóng im lìm  bàn.
  mặt bàn, ngay  gương, một giọt m.á.u đỏ tươi đang loang .
Và một mảnh giấy đỏ nhỏ,  vo tròn,  ngay cạnh chiếc hộp.
Với đôi tay run rẩy,  mở nó .
Trên đó,  bằng thứ mực đen nhánh, vài dòng chữ cổ:
"Thư Minh hôn”
Giờ Tý, đêm mai
Nghênh  giá nghênh cửu tộc Thẩm gia
Tân lang: Thẩm Chiêu Minh
Trời  hửng sáng.
Tiếng gà gáy xa xa vang lên, nhưng  xua tan  bầu  khí c.h.ế.t chắc trong nhà.
 ,   thể chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-hon-o-lang-tram-huong/2.html.]
Đám cưới ma của , sẽ cử hành  đêm mai.
Cả ngày hôm đó,  như sống trong mơ.
Ánh nắng ban ngày rọi qua lớp sương mù dày đặc của làng Trầm Hương, nhưng dường như  thể xua tan   lạnh từ chiếc hộp gỗ tần bì  toát .
  dám  gần nó, cũng  dám   tấm gương cổ nữa.
Ký ức về bóng ma trong gương và giọng  của tên Thẩm Chiêu Minh  ám ảnh lấy , khiến từng thớ thịt run rẩy.
  định bỏ trốn.
Thu nhặt chút tiền dành dụm ít ỏi, mấy bộ quần áo, và lao  khỏi cửa.
 khi  chạm đến đầu làng, hai  đàn ông mặc áo đen, khuôn mặt vô cảm như tượng đá,  chặn lối  .
 Họ   năng,  đe dọa, chỉ lẳng lặng  đó, ánh mắt  xuyên thấu khiến  lạnh cả sống lưng.
 , họ là  của nhà họ Thẩm.
  thể thoát .
Buổi chiều, một đoàn  âm thầm kéo đến  cửa nhà .
 Họ  là nữ tỳ, mặc đồ xám đen, khuôn mặt trắng bệch,  một biểu cảm.
 Họ mang theo một chiếc hộp sơn son thếp vàng khác, bên trong là đủ thứ đồ trang điểm, lược, trâm, phấn son…
Tất cả đều mới toanh, nhưng đều mang một vẻ cổ xưa và lạnh lẽo.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Một bà mụ già, khuôn mặt nhăn nheo, mắt đục mờ, bước .
Bà  cúi đầu chào  một cái, giọng  khô khốc: “Cô nương, để già giúp cô trang điểm.”
 lùi , run giọng: “Không…  cần. Các   !”
Bà mụ già  nhúc nhích, đôi mắt đục   chằm chằm: “Đây là mệnh lệnh của nhà họ Thẩm. Cô nương, đừng để già khó xử.”
Những nữ tỳ  đồng loạt tiến lên.
 Họ khỏe một cách kỳ lạ.
 như một con rối,  họ kéo  xuống  bàn trang điểm.
 Bà mụ già với đôi tay gân guốc, lạnh ngắt, bắt đầu chải mái tóc .
Mỗi  chiếc lược bằng ngà voi lược qua tóc,   cảm thấy một sự đau đớn kỳ lạ, như  ai đó giật từng sợi tóc.
Họ tẩy rửa, trang điểm, mặc đồ cho .
 Không  bộ hỷ phục trong chiếc hộp gỗ tần bì, mà là một bộ áo dài màu đỏ thẫm khác, đơn giản hơn nhưng vẫn thêu đầy hoa văn kỳ bí.
 nhắm nghiền mắt , cố gắng tách rời tâm trí khỏi cơ thể đang  họ sắp đặt .
 Mùi phấn son hòa lẫn mùi trầm hương khiến  choáng váng.
Khi họ  tất, trời  tối hẳn.