tỉnh dậy trong sự mệt mỏi vô hạn.
 Cơ thể đau nhức như  ai đó đánh cho một trận, đầu óc nặng trịch, mơ hồ.
Một khoảnh khắc,  tưởng  vẫn   chiếc giường gỗ nhỏ trong ngôi nhà cũ ở rìa làng.
   lạnh thấu xương từ tấm nệm lụa và mùi trầm hương nồng nặc, âm ỉ  kéo  về với hiện thực kinh hoàng.
 vẫn ở trong căn phòng mộ .
Bên cạnh,   còn bóng dáng Thẩm Chiêu Minh.
Chiếc giường đỏ lạnh lẽo, chỉ còn mỗi  .
 cảm giác về cái ôm lạnh ngắt, nụ hôn tử khí của  vẫn như in hằn  da thịt, khiến  rùng , ôm chặt lấy n.g.ự.c áo.
Ánh sáng xanh lè từ những ngọn đuốc vẫn leo lét,   bây giờ là ngày  đêm.
Thời gian ở nơi  dường như ngưng đọng, chỉ còn  sự vĩnh hằng của bóng tối và lạnh giá.
  dậy, cố gắng  mò đến cánh cửa đá.
 dù đẩy  kéo thế nào, nó vẫn bất động, như  hàn chặt  tường.
 Tuyệt vọng  ùa về.
  nhốt.
Một con chim trong lồng, , một xác c.h.ế.t trong quan tài,  trang hoàng lộng lẫy.
Trong cơn bất lực, ánh mắt  dừng   những bức tường đá.
Ngoài những tấm lụa đỏ thêu chữ Hỷ, còn  những bức họa treo tường.
Chúng  nhiều,  vẽ trực tiếp lên đá hoặc  những tấm lụa mỏng, màu sắc  nhạt theo năm tháng, nhưng vẫn  thể nhận  nội dung.
Hầu hết là cảnh sinh hoạt của một gia tộc: yến tiệc,  săn, ngắm hoa…
 Những nhân vật trong tranh ăn mặc trang phục cổ xưa, khuôn mặt đều tái nhợt, thiếu sinh khí, giống như những  trong đoàn nghênh .
Họ ,  chuyện, nhưng đôi mắt trống rỗng, khiến  xem rợn tóc gáy.
Rồi   thấy nó.
Một bức tranh lớn, treo ở vị trí trang trọng nhất, đối diện giường ngủ.
 Nó vẽ một  thiếu nữ.
Nàng mặc một bộ váy màu thiên thanh nhạt,  bên khung cửi,  gốc cây mai già nở hoa trắng xóa.
Dáng vẻ thanh tú, thư thái, khác hẳn với  khí âm u trong mộ.
 điều khiến  sửng sốt   là vẻ  của nàng.
Mà là khuôn mặt.
Khuôn mặt đó… giống  đến kinh ngạc.
Từ đôi mắt, sống mũi, đến đôi môi mỏng… y hệt   thấy trong gương mỗi ngày, chỉ  điều trông dịu dàng và nhu mì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-hon-o-lang-tram-huong/6.html.]
Tại ? Tại  ở đây   một bức tranh vẽ một  giống hệt ?
 tiến  gần, cố gắng  rõ hơn.
Dưới ánh sáng xanh lè, nụ  của  thiếu nữ trong tranh dường như  chút gì đó ma mị.
Đôi mắt nàng,  tô điểm  kỹ, dường như đang  thẳng  , ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.
Bỗng, một cơn gió lạnh thổi qua, dù   nơi  kín mít    gió.
Ngọn đuốc gần đó chập chờn. Bóng tối  bức tranh như nhúc nhích.
 chợt  thấy tiếng thở dài.
Nhẹ nhàng, đầy ai oán, vang lên ngay bên tai.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
 giật , lùi .
Tiếng thở dài đó   của Thẩm Chiêu Minh.
 Nó dịu dàng hơn, đau khổ hơn.
“Cứu… cứu …”
Một giọng  yếu ớt, như tiếng ve sầu kêu cuối hạ, thoảng qua trong  khí.
“Ai? Ai ở đó?”  hoảng hốt  đầu  quanh.
Căn phòng vẫn chỉ  một  .
“Ở đây… trong …”
Giọng   vang lên,   rõ hơn, dường như phát  từ… bức tranh?
 kinh hãi   bức tranh  thiếu nữ.
 Đôi mắt trong tranh dường như ướt át, long lanh.
Và  thấy rõ, một giọt nước mắt màu đỏ, như máu, từ từ lăn  má nàng, in một vệt dài  tấm lụa.
“Ngươi… ngươi là ai?”  run rẩy hỏi.
“Ta là… Tô Liên…” Giọng  yếu ớt, đứt quãng. “Là…   thế…  ngươi…”
Người  thế? Trái tim  đập thình thịch. Ý gì ?
“Thẩm Chiêu Minh…  … cần linh hồn của chúng … để duy trì sự tồn tại… để trấn áp…”*Giọng  ngày càng yếu , như sắp tắt lịm. “Chạy …  khi… trở thành… một phần của …”
“Trấn áp cái gì? Nói rõ hơn!”  tiến sát  bức tranh, gần như áp mặt .
 đúng lúc đó, bức tranh bỗng bốc cháy.
 Một ngọn lửa xanh lè, lạnh ngắt, bùng lên từ chính giữa bức tranh, thiêu rụi hình ảnh  thiếu nữ tên Tô Liên .
Trong chớp mắt, chỉ còn  một mảng đen xám  tường, tỏa  mùi khét lẹt.
Tiếng thét của Tô Liên, đầy đau đớn và tuyệt vọng, vang lên một  cuối cùng trong đầu ,  biến mất.
  đó, tay chân bủn rủn,  dám tin  những gì  xảy .