Nếu cứu, mất mạng cũng là chuyện trong vài ngày tới.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của đều trầm xuống.
“Lão Đinh, Độc Ngạo, đây?” Lão Tần gia chút do dự, chuyện trở nên nghiêm trọng như .
Sư phụ và Độc đạo trưởng cau mày, khi trầm mặc một lát, mới thấy sư phụ lên tiếng: "Tuy sự tình trở nên khó giải quyết, nhưng nếu chúng gặp thì nhất định giải quyết!"
"Ừ! , Tiểu Thiên, mau tìm cách liên lạc với cái tên Tôn Tiểu Lân . Nếu chúng hành động, lẽ bạn của sẽ sống mấy ngày nữa !"
Long Ngạo Thiên khôi phục nhiều ký ức, cho nên đương nhiên chuyện đáng sợ và nguy hiểm cỡ nào.
Sau khi lo lắng mà nuốt nước miếng xuống, vội vàng gật đầu một cái, đó gọi điện liên tiếp thêm mấy cuộc, mới tìm điện thoại của Tôn Tiểu Lân.
Rất nhanh, điện thoại kết nối, chỉ thấy thanh âm buồn bã pha chút u sầu từ đầu dây bên truyền đến: "A lô!"
“Chào dì, cháu là bạn của Tôn Tiểu Lân, Long Ngạo Thiên!” Mặc dù Long Ngạo Thiên vội vàng nhưng vẫn lễ phép .
Đầu dây bên sững một lúc, vẫn lấy tinh thần: "Ôi! Tiểu Thiên! Có chuyện gì ?"
Long Ngạo Thiên cũng vòng vo, lập tức thẳng vấn đề: "Chuyện là như vầy. Nửa tháng , cháu và Tôn Tiểu Lân rừng chuối hái chuối tây, đó cả hai tụi cháu đều ngã bệnh. Cháu cũng nhiều bệnh viện, nhưng vẫn thể trị khỏi. Sau đó, cha của cháu tìm một vài đạo sĩ, lúc mới thể khiến cháu tỉnh táo . Cháu sợ Tôn Tiểu Lân cũng giống với cháu, mấy thứ sạch sẽ quấn lấy, cho nên nếu dì tin cháu thì địa chỉ cho cháu , cháu sẽ để mấy vị đạo sĩ đến chỗ của dì kiểm tra..."
Long Ngạo Thiên miêu tả ngắn gọn bộ sự việc, đồng thời cũng chỉ chỗ lợi hại ở trong đó.
Vừa mới bắt đầu, của Tôn Tiểu Lân còn khiếp sợ, cho nên nghi ngờ hỏi vài câu.
Kết quả là, mỗi một chuyện, mỗi một triệu chứng, thậm chỉ là cả thời gian xảy chuyện mà Long Ngạo Thiên gần như thể khớp chính xác với .
Hiện tại, cuộc sống của Tôn Tiểu Lân đang cận kề cái chết, gần như là dầu hết đèn tắt.
Suốt một tuần qua, gần như lúc nào cũng mê man tỉnh, thậm chí dựa dung dịch dinh dưỡng để kéo dài sinh mạng.
Cho dù là ở trong bệnh viện, nhưng bên phía đó còn liên tục đưa thông báo bệnh tình nguy kịch, tuyên bố tính mạng của Tôn Tiểu Lân cũng chỉ còn mấy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-hon/510.html.]
Cha của Tôn Tiểu Lân là những học thức cao và cũng là theo thuyết vô thần. Từ đầu đến cuối cũng từng nghĩ đến việc mời đạo sĩ gì đó.
Có thể thấy con trai yêu quý của sắp chết, hơn nữa còn rõ ràng những gì mà Long Ngạo Thiên .
Bởi vì quá lo lắng cho con của , cho nên bọn họ cũng thể đắn đo nhiều chuyện như , chỉ thể coi như là còn nước còn tát, lập tức đưa địa chỉ của cho chúng và kêu chúng nhanh chóng đến đó.
Địa chỉ xa, là bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố của chúng , điều kiện y tế , thể là đạt đến trình độ tiên tiến nhất cả nước.
Mà đủ khả năng để gặp bác sĩ ở đó thì thể là nghèo .
Thời gian vẫn còn sớm, cho nên cùng ngoài, chuẩn kiểm tra cái tên Tôn Tiểu Lân một chút.
Long Ngạo Thiên lâu thấy ánh mặt trời, cho nên lúc ánh mặt trời chiếu rọi, chỉ cảm thấy thoải mái, làn da tái nhợt cũng thêm một tia huyết sắc, tinh thần cũng khôi phục nhiều.
Long và Long phu nhân thấy thì mừng lắm, đối với bản lĩnh của chúng thì vô cùng khen ngợi và tán đồng thôi.
Trong biệt thự vài chiếc ô tô riêng, cho nên việc cũng thuận tiện.
Lúc chúng đến bệnh viện tư nơi Tôn Tiểu Lân đang thì là ba giờ chiều.
Sau khi xuống xe, cha của Tôn Tiểu Lân đợi chúng ở cửa.
Đôi vợ chồng chút mũm mĩm, cộng chắc gần bốn trăm cân.
Long Ngạo Thiên lên tiếng chào hỏi, đó giới thiệu chúng và cha của .
Chúng khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Tôn lịch sự bắt tay từng một trong chúng , đó chúng nhất định giúp con trai của ông vượt qua khó khăn.
Mà bên phía vợ chồng Long đang ở bên cạnh, thì tin tưởng tuyệt đối bản lĩnh của chúng , trong miệng ngừng ca ngợi bản lĩnh của chúng .
Mặc dù phương diện kinh doanh thì giữa Tôn và Long liên hệ gì, trong cuộc sống riêng tư cũng quen , nhưng bọn họ cũng là những nhân vật tai to mặt lớn ở trong giới kinh doanh, cho nên cũng coi như là quen .