Giang Nguyệt kinh ngạc, miệng há hốc ngậm , còn quên hỏi: “Tam ca, tiền từ ?”
Nhiếp Chiếu: “Sau khi Hoắc Đình Vân nhậm chức, vơ vét ít mồ hôi nước mắt của dân chúng, còn nhiều lễ vật từ quan viên, cùng với tài sản riêng của , tất cả đều giấu trong kho . Hắn c.h.ế.t vội vàng, những đứa con của cũng trở thành phân bón hoa , cho nên kho do tiếp quản, trở thành tài sản riêng của .”
Sau khi giải thích xong, Giang Nguyệt ngẩn , sự nhiệt tình trong mắt giảm một nửa, đặt vàng trở chỗ cũ: “Những vàng bạc đều là mồ hôi nước mắt của dân chúng, chúng lấy dùng là ?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhiếp Chiếu gõ nhẹ lên trán nàng, nhẹ, giọng mang chút kiêu ngạo cùng sự tán thưởng đối với nàng: “ , những quan viên đó chỉ lấy từng chút một, dùng như bùn cát, tuy tự phẩm chất lắm, nhưng đến mức hạ tiện đến mức tiêu xài tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Vì tiền trong kho , một nửa chuyển quân khố, dùng cho mua sắm quân nhu và phúng viếng. Một nửa chia cho các thành ở Phủ Tây, xây dựng thiện đường, dùng để cứu tế dân chúng gặp nạn và lưu dân trong chiến tranh. Lạc Nhiên sản xuất nhiều vàng, những thứ là chiến lợi phẩm trong trận chiến với Lạc Nhiên, cùng với tiền bán vật phẩm của đô đốc phủ.”
Trong phủ chỉ và Giang Nguyệt, những tiền để nàng tiêu thì để ai tiêu?
“Tam ca, lấy tiền thiện đường ?” Giang Nguyệt ngạc nhiên, giọng điệu cao hơn hai âm, “Sao nhắc đến.”
Nhiếp Chiếu gật đầu: “Ta bí mật danh nghĩa của nàng, dành cho nàng một bất ngờ, nàng sắp đến tuổi trưởng thành, việc thiện đường cũng coi như tích phúc cho nàng, những nhiều việc thiện sẽ sống an lành đến già, tiện thể sử dụng tiền những nơi cần dùng.”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay , Nhiếp Chiếu tưởng nàng lạnh, theo phản xạ bọc lấy tay nàng trong lòng bàn tay, nghiêng đầu hỏi: “Sao ?”
“Ta thấy Hách Liên Thanh đúng, Tam ca thật sự là một .”
“Không, là một .” Nhiếp Chiếu chút thoải mái, buông tay nàng , bước vài bước.
Giang Nguyệt theo : “Không , luôn , nhưng thực mỗi hành động của đều là để bảo vệ , bảo vệ dân chúng, Tam ca còn nhớ những chuyện khi mất trí ?
Chàng một hiệp khách, hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, nghĩ đó là ước mơ thời thơ ấu của , nhưng nghĩ nếu thời thơ ấu của gặp bây giờ, cũng sẽ cảm thấy , sẽ tự hào về .”
Nhiếp Chiếu dường như một khoảnh khắc sững sờ, lâu mới hồi phục tinh thần, lẩm bẩm tự một câu: “Vậy ? Có lẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-nguyet-chieu-ta/67-2.html.]
Dù nàng chân thành đến , rõ ràng vẫn nghi ngờ về điều , gượng, tiếp tục chủ đề : “Chìa khóa và lệnh bài giao cho nàng , nếu xem, ngày mai hãy xem tiếp, hôm nay cùng phố dạo chơi nhé?”
Trục Thành và Phủ Tây khác một trời một vực, Phủ Tây là trung tâm chính trị và kinh tế của sáu thành Phủ Tây, tuy thể so với kinh đô, nhưng cũng cực kỳ phồn hoa, thứ đều , Giang Nguyệt lớn như , từng khỏi Chúc Thành, vốn dự định khi đến Phủ Tây sẽ đưa nàng dạo xem xét, ngờ gặp nhiều chuyện phát sinh, trì hoãn đến tận bây giờ.
Dạo phố và ngắm vàng, nàng tất nhiên chọn dạo phố, vàng sẽ mọc chân chạy mất. Giang Nguyệt theo Nhiếp Chiếu nhảy nhót chạy ngoài, cửa đá ầm ầm đóng , Nhiếp Chiếu đầu nàng, hỏi: “Có mua gì ?”
Những năm đầu họ tiền, Giang Nguyệt thậm chí thể ăn no khoai lang nướng, tính toán để mua, thì cần nữa.
Giang Nguyệt do dự: “Muốn đến tiệm may nhất Phủ Tây!”
Nhiếp Chiếu tưởng nàng váy áo , gật đầu, : “Rồi đến tiệm bạc vài món trang sức cho nàng.” Hắn đong đếm hai miếng vàng mang theo, đặt tay nàng, những thứ cô gái khác , nàng cũng , thứ Đệ Ngũ Phù Dẫn cho nàng, cũng thua kém.
Nếu Chúc Thành là vết thương đổ nát đầy tiếc nuối thời kỳ phồn hoa, khiến thương xót đau lòng, thì Phủ Tây chính là sự phồn hoa như mặt trời ban trưa.
Tại đây, hầu như sự đẫm m.á.u và xáo trộn, vì cuộc sống của bách tính vẫn bình yên và thịnh vượng như xưa. Kiến trúc nét thô ráp, đậm chất dị vực của Tây Bắc, mang vẻ tinh tế, thanh nhã của Trung Nguyên với những tòa nhà chạm trổ tinh xảo. Ngay cả trang phục của dân qua cũng phần tinh tế và lịch sự hơn so với Chúc Thành.
Sau khi cảm thấy tươi mới, Giang Nguyệt nhớ đến Chúc Thành nơi lớn lên, một chút so sánh, tránh khỏi cảm giác chua xót. Nàng buông rèm xuống, hỏi: "Tam ca, Chúc Thành liệu ngày nào đó cũng trở thành nơi phồn hoa như thế ?"
Nhiếp Chiếu dùng tay che khuôn mặt nàng lạnh đỏ vì vén rèm xe lên, dường như chút cảm thán: "Chúc Thành đây phồn hoa hơn cả Phủ Tây, vì thế định mở con đường thương mại. Muội thấy thế nào?"
Trong năm qua, Giang Nguyệt học hỏi nhiều điều, nàng suy nghĩ một chút : "Tây Bắc cần phục hồi kinh tế, phát triển dân sinh, chúng cũng cần con đường thương mại để vững. Cho dù triều đình hiện tại đang bận rộn với việc bắc phạt và thể chú ý đến chúng , nhưng sớm muộn họ cũng sẽ đàn áp, đến lúc đó, nếu cắt đứt giao thương, Tây Bắc với tài nguyên phong phú sẽ rơi thế động."
Nhiếp Chiếu chạm nhẹ ngón tay lên trán nàng, khen ngợi: "Thật thông minh, nhưng bây giờ chúng đến nơi ."
Giang Nguyệt ngoài, quả nhiên, bên ngoài tòa nhà sơn son thếp vàng treo một tấm biển đồng lớn, khắc mấy chữ "Cảnh Thị Thành Y Trang."