MINH NGUYỆT CHIẾU TA - Chương 100: “Đèn vừa tắt chưa đến nửa khắc, vạn vật đã chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng mờ mờ chiếu qua khe rèm giường, đêm tối...”
Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:37:14
Lượt xem: 566
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn đèn tắt đầy một khắc, vạn vật đều tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở của rèm giường, cho đêm tối thêm phần yên bình. Giang Nguyệt nghiêng, để mặc Nhiếp Chiếu cầm tay mà chơi đùa.
Hắn thỉnh thoảng nhẹ nhàng bóp nhẹ từng đầu ngón tay của nàng, hoặc vuốt ve móng tay của nàng, như thể tay nàng là một món đồ ngọc dễ vỡ. Cuối cùng, đan tay tay nàng.
Giang Nguyệt vẫn im lặng, đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng nàng ngủ. Nhiếp Chiếu nghĩ rằng nàng mệt mỏi bao ngày rong ruổi, nên cũng ép buộc. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của nàng, như thể thoả mãn, thở dài một tiếng, giọng chậm rãi, mang theo chút hồi ức: "Thời gian trôi nhanh quá, giờ vẫn còn nhớ khi nàng hỏi thể ăn thêm một bát mì nữa . Khi đó nàng chỉ bé như thế , suốt ngày chạy theo , gọi 'Tam ca, Tam ca' ngớt, thật đáng yêu.
Bây giờ nàng trưởng thành, thể tự lo liệu việc, còn hỏi tối nay ăn gì, cũng cần giúp nàng xắn tay áo nữa. Bây giờ nghĩ , thấy thật tiếc, nếu nàng lớn chậm hơn một chút, thể chăm sóc nàng thêm vài năm nữa."
"Ừ, Tam ca cũng đáng yêu." Giang Nguyệt hiếm khi đáp một câu, nhưng giọng phần lơ đãng. Nhiếp Chiếu hề cảm thấy phớt lờ, tiếp tục chuyện của . Đột nhiên, Giang Nguyệt như nhớ điều gì đó, liền bật dậy, vội vã rút tay khỏi tay , nhanh chóng khoác áo và xỏ giày.
Nhiếp Chiếu chợt cảm thấy bàn tay trống rỗng, vô thức dậy và thắc mắc: "Sao ?"
Giang Nguyệt vội vàng mặc quần áo đáp: "Tự dưng nghĩ đến việc địa lao lạnh lẽo ẩm ướt, Trần Lạc giam ở đó, Bảo Âm chắc chắn yên tâm, thể lén lút đến thăm và mang đồ cho . Ta sợ lời mê hoặc để dụ dỗ Bảo Âm, nên sẽ qua phòng cô ngủ tối nay."
Nhiếp Chiếu sớm tính cách nhân hậu của Giang Nguyệt, nhưng ngờ nàng đến mức . Hắn đưa áo cho nàng, giọng chút ghen tị: "Thế là nàng giường của mà trong lòng nghĩ đến khác, bằng cưới luôn cô về, ba chúng sống chung một nhà. Ta bao nhiêu câu, nàng chẳng lấy một lời, chỉ nghĩ đến nữ nhân . Cùng giường khác mộng cũng chẳng khác gì. vốn rộng lượng, nam nhân còn dung nạp nhiều, huống hồ gì một nữ nhân..."
Giang Nguyệt mỉm , quấn áo , tiến đến hôn nhẹ lên má một cái bên trái, bên . Hắn im lặng như một con vịt nắm cổ. Giang Nguyệt chủ động hôn lên môi , khiến chỉ thể đáp: "Đêm mai như nữa."
Hắn dễ dỗ dành như , Giang Nguyệt thử và bao giờ thất bại.
Sau khi lành với Nhiếp Chiếu, nàng bước khỏi cửa. Quả nhiên, nàng bắt gặp Lý Bảo Âm đang lén lút định mang chăn gối cho Trần Lạc ở cửa phòng .
Bảo Âm lúng túng, cố tìm cách giấu chăn , nhưng chăn quá lớn, cách nào che giấu , đành thú nhận.
Giang Nguyệt kéo nàng về giường, hai cạnh , Bảo Âm ngượng ngùng nắm lấy một lọn tóc của Giang Nguyệt mà tết: "Ta nghĩ dù gì cũng quen , trời thu lạnh lẽo thế , lỡ lạnh thì ."
"Ngươi thích ?" Giang Nguyệt hỏi thẳng.
Lý Bảo Âm tỏ khó xử, nhớ : "Ta cũng rõ lắm, khi đó thương, ở nhà nửa tháng. Hắn ít , nhưng mỗi sáng sớm đều lấy nước, chặt củi, giặt đồ. Ta thấy thật thà, đáng tin cậy, hơn nữa mỗi chặt củi về, đều mang một bó hoa tặng .
Mẹ định đánh , cũng âm thầm chắn mặt."
"Chắc là chút thích, thêm đó là đành lòng." Giang Nguyệt, vốn kinh nghiệm, nhận xét. Bảo Âm vội gật đầu: " đúng, chắc là ."
" thấy còn nhiều điều đáng nghi. Những lời thể tin hết, bài học từ Hoắc Minh Ái, chúng vẫn nên cẩn thận."
Nhắc đến Hoắc Minh Ái, Lý Bảo Âm vẫn còn sợ, vô thức ôm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nguyệt, gật đầu: "Ngươi đúng, nhưng để thử đây?" Mặc dù Trần Lạc vẻ thật thà ít , nhưng dù tám Trần Lạc xếp chồng lên cũng thể so với Giang Nguyệt. Nàng đương nhiên theo Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt nghĩ ngợi, thì thầm tai nàng vài câu.
Địa lao luôn u ám, thấy ánh sáng, ẩm ướt và lạnh lẽo. Phía cửa lao, một thanh niên co ro trong góc tối.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cửa lao bất ngờ mở , vài tia sáng lửa le lói chiếu .
Đặng Phượng Kiều bước lên , theo là bốn hầu cầm đuốc, chậm rãi dừng mặt Trần Lạc.
"Ngươi là thằng nhóc dụ dỗ con gái bỏ trốn? Ngẩng đầu lên."
Trong mắt Trần Lạc thoáng qua một tia cảm xúc khó lường, chậm rãi ngẩng đầu, để lộ đôi mắt chân thành như đá vỏ chai, tỳ vết.
Đặng Phượng Kiều hừ lạnh, hiệu cho đưa lên ba món đồ: "Chọn một , gia đình ngươi chúng sẽ chăm lo ngươi."
Trần Lạc liếc qua, thấy đó là một con d.a.o găm, một sợi dây thừng và một chén thuốc độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-nguyet-chieu-ta/chuong-100-den-vua-tat-chua-den-nua-khac-van-vat-da-chim-vao-tinh-lang-anh-trang-mo-mo-chieu-qua-khe-rem-giuong-dem-toi.html.]
"Ngươi sẵn sàng c.h.ế.t vì con gái ? Giờ cho ngươi hai lựa chọn, hoặc ngươi thực sự c.h.ế.t , hoặc cút khỏi Phủ Tây, cút thật xa, đừng để thấy ngươi nữa. Ngươi là cái thứ gì mà dám mơ tưởng đến con gái ?" Đặng Phượng Kiều những lời độc ác, chỉ cần là bình thường lúc cũng sẽ chọc giận.
Trần Lạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, : "Ta gặp chủ quân, đến để chiêu an, sẽ để chết."
Đặng Phượng Kiều lắc đầu, giọng vẫn sắc bén đầy khiêu khích: "Ngươi thật tự cao tự đại, như ngươi chỉ là một tên cướp núi bình thường, đời thiếu gì. Dù gì ngươi cũng chỉ bảo vệ nhờ Bảo Âm cầu xin. Đừng giả vờ ngây thơ vô tội mặt .
Ta bẩm báo chủ quân, ngay lập tức xử tử ngươi. Chủ quân tất nhiên sẽ nể mặt mà đồng ý, để ngươi còn cơ hội dụ dỗ con gái nữa."
"Bà sợ nàng sẽ từ đó oán hận bà ?" Trần Lạc mím chặt môi khô nẻ, giọng như một câu hỏi nhưng thực chất là một lời đe dọa.
Đặng Phượng Kiều ngơ lời đe dọa của , khinh bỉ xuống: "Một thằng nhóc như ngươi thì thể chia rẽ tình cảm con ? Hơn nữa sẽ với con bé rằng ngươi tự nguyện , nó sẽ nghi ngờ..."
Bà hết câu, thấy Trần Lạc như một tia chớp vọt lên, uống cạn chén thuốc độc: "Phu nhân đánh giá thấp , vốn tiếc mạng sống của ."
Đặng Phượng Kiều sững sờ ôm bụng ngã xuống đất, ngờ tàn nhẫn với bản như .
Trần Lạc chắc chắn rằng tất cả đây chỉ là một âm mưu, đối phương tin tưởng , nên mới dàn dựng để lộ sơ hở của . Dù mới quen Lý Bảo Âm lâu, nhưng hiểu rõ tính cách của nàng , nếu chết, nàng chắc chắn sẽ để yên, sẽ loạn lên.
Đặng Phu nhân sẽ dùng , một ngoài, để phá hoại mối quan hệ con của họ. Có lẽ Lý Bảo Âm đang ở đó trong bóng tối quan sát tất cả.
Hắn giành lấy chén thuốc mà do dự uống cạn, nhưng thứ chờ đợi là Lý Bảo Âm đến ngăn cản, mà là cơn đau đớn, chóng mặt, cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể, tứ chi co giật, thị giác mất khả năng tập trung. Đây là triệu chứng của việc trúng độc, và chất độc tác dụng nhanh, cực kỳ mạnh, lẽ là kịch độc.
Trần Lạc run rẩy ôm lấy ngực, mờ mịt ngẩng đầu lên Đặng Phượng Kiều, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Ngươi nghĩ đang đùa với ngươi ? Độc là độc thật, kiếp đừng kẻ liều lĩnh nữa."
Trần Lạc lớn từng , đầu tiên gặp theo lẽ thường như . Hắn thực sự thua cuộc, cơn đau và sự mất dần sinh lực khiến rạp mặt đất, khổ: "Phu nhân thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, thực sự hiệu quả. cũng chỉ vì mạng của chúng thấp kém, g.i.ế.c cũng chẳng hề hấn gì."
" , tất cả đều là kế hoạch của , từ lúc gặp gỡ cho đến bây giờ, đều là lợi dụng cô . tình cảm dành cho cô là thật. Trước khi chết, chỉ mong phu nhân tha cho những của ."
Biết rằng sắp chết, Trần Lạc cố gắng gượng dậy, cúi đầu Đặng Phượng Kiều.
Trong ánh mắt của Đặng Phượng Kiều hiện lên một chút cảm xúc khó tả: "Ngươi cần gì cầu xin ? Người giam giữ tại Ẩm Ba Cốc, ngươi đào ít địa đạo, thật là chu đáo mặt."
Trần Lạc giật , còn kịp suy nghĩ xem bà điều từ thì cánh cửa nhà giam kêu lên khi đẩy mạnh từ bên ngoài, Lý Bảo Âm mặt , vẻ mặt lạnh lùng, ánh sáng từ phía bóng cô đổ dài: "Ta quả thật ngu ngốc đến mức ai cũng tìm thấy điểm yếu từ ?"
"Xin ." Trần Lạc yếu ớt đáp, dám biểu cảm của nàng, cũng thể thấy.
Lý Bảo Âm đầu , gì với , đó lưng bước .
Giang Nguyệt hiệu cho lính đưa ngoài.
Khi Trần Lạc tỉnh dậy, nhận đang trong một căn phòng đơn sơ.
Hắn chết...
"Có hối hận ? Chỉ chút nữa thôi là thành công ." Một giọng mỉa mai vang lên từ phía bên cạnh. Trần Lạc theo hướng đó, chỉ thấy một nam nhân mặc áo trắng, hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt khẽ cong lên, để lộ cảm xúc, nhưng tỏa một luồng sát khí m.á.u lạnh, hợp với vẻ ngoài của , khiến khó thể bỏ qua.
Trần Lạc ban đầu vẻ ngoài của cho kinh ngạc, đó nghĩ kỹ , đoán là ai, một lời, lặng lẽ dậy từ giường, quỳ xuống mặt đàn ông , chờ đợi lên tiếng.
"Nói , kể câu chuyện của ngươi một cách đáng thương hơn, lẽ sẽ động lòng." Nhiếp Chiếu nhón một quả nho bỏ miệng, nghiêng ghế, hiệu cho .