Minh Nguyệt Điện - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-01 11:09:33
Lượt xem: 2,036
1
Ký ức cuối cùng trước khi c.h.ế.t, là ta đang siết chặt cổ Lâm Vân Chu.
Chất vấn hắn vì sao lại đối xử với ta như vậy.
Hắn cười đến điên dại:
"Ta đã nhiễm phải bệnh phong hoa, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nhưng đã là phu thê một thể, trên đường xuống Hoàng Tuyền, ngươi tất phải theo cùng!"
Thì ra Lâm Vân Chu đã sớm biết bản thân mắc bệnh phong hoa.
Vậy mà hắn vẫn cố ý hạ dược vào an thần thang của ta, đợi lúc ta hôn mê, liền thừa cơ truyền bệnh sang.
Ta căm hận đến mức thổ huyết, song cũng hiểu rõ bệnh này vốn không thể chữa khỏi.
Thế là ta rút trâm vàng trên búi tóc, giữa ánh mắt kinh hãi của hắn, hung hăng đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c, m.á.u tươi nhuộm đỏ vạt áo.
"Đã c.h.ế.t, thì ngươi phải c.h.ế.t trước!"
"Độc phụ!"
Hắn nhổ một ngụm m.á.u tươi, hai tay siết chặt cổ ta, muốn kéo ta cùng xuống địa ngục.
Chúng ta chẳng ai chịu buông tay.
Trong cơn mơ hồ, ta lại nhớ đến chuyện năm xưa du hồ.
Nếu không phải Tống Quỳnh Hoa một mực cố chấp, lại thêm quân vương dung túng, ta vốn đã chẳng phải gả cho Lâm Vân Chu, để rồi rơi vào kết cục thê thảm hôm nay.
Chỉ tiếc rằng, kiếp này e là không còn cơ hội báo thù cho chính mình nữa.
Nhưng ta thực sự không cam tâm——
"Nếu có kiếp sau, ta nhất định bắt tất cả bọn họ, m.á.u trả bằng m.á.u!"
2
Trời cao quả nhiên đã nghe thấy lời khẩn cầu của ta.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về đầu xuân năm ấy, đúng vào ngày du hồ rơi xuống nước.
"Tiểu thư, trên thuyền gió lớn, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh."
Hồng Tú vẫn giống như kiếp trước, đưa áo choàng cho ta, rồi ngoan ngoãn đứng hầu bên cạnh.
Gặp lại nàng, trong lòng ta không khỏi dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Chúng ta lớn lên cùng nhau từ thuở ấu thơ.
Bề ngoài là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội, ta đối với nàng còn thân thiết hơn cả muội muội ruột.
Mà nàng cũng một lòng một dạ đối tốt với ta.
Vì vậy, kiếp trước, khi Tống Quỳnh Hoa ép ta gả cho Lâm Vân Chu, mọi người đều e ngại kim bài thánh thượng ban cho nàng, không ai dám nói giúp ta lấy một câu.
Chỉ có Hồng Tú, quỳ xuống cầu xin từng lời, chỉ mong Tống Quỳnh Hoa tha cho ta một con đường sống.
Nhưng Tống Quỳnh Hoa lại thấy nàng ầm ĩ, hơn nữa được quân vương chống lưng, liền sai ám vệ c.ắ.t lưỡi nàng ngay giữa đám đông.
Cuối cùng nàng mất m.á.u quá nhiều mà c.h.ế.t trong vòng tay ta.
Ta không cứu nổi nàng, cũng chẳng cứu nổi chính mình.
Mà kẻ gây nên tất cả, chính là Tống Quỳnh Hoa đang đứng bên bờ, mua đèn thỏ từ một tiểu thương.
Ký ức như thủy triều trào dâng rồi rút đi, ta nhìn chằm chằm về phía nàng ta.
Dẫu nàng là nữ nhân duy nhất bên cạnh Cố Nguyên Thừa, nhưng thân mang huyết mạch tiền triều, vĩnh viễn không thể được sắc phong làm phi, chỉ có thể vô danh vô phận đi theo hắn.
Đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng ta.
Còn ta, là đích nữ của Trấn Quốc Công phủ, là ứng cử viên Hoàng hậu được quần thần đồng lòng tiến cử.
Bởi vậy, Tống Quỳnh Hoa cực kỳ căm ghét ta.
Năm ngoái tại yến tiệc hoàng gia, ta và nàng tình cờ chạm mặt, nàng kéo ta vào chỗ vắng người, mắt đầy sát khí:
"Thẩm Minh Chiêu, ngôi Hoàng hậu là của ta, ngươi đừng vọng tưởng!"
Ta chẳng hề để tâm lời nàng ta, không phải vì thân phận đặc thù của nàng ta, mà bởi ta vốn chẳng có ý vào cung.
Cố Nguyên Thừa trong lòng chỉ có mỗi nàng ta.
Dẫu ta vào cung, cũng chỉ là đấu đá tranh giành, chẳng bằng tìm một phu quân tâm ý, sống một đời bình lặng.
Vậy mà sau đó, không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì.
Việc lập hậu liền bị trì hoãn mãi không bàn tới, đến nay hậu cung vẫn không có một phi tần.
Ban đầu, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta.
Hồng Trần Vô Định
Cho đến đầu xuân năm Khai Nguyên thứ ba, ta không may rơi xuống nước, được một thư sinh nghèo cứu mạng, ta muốn hậu tạ trọng hậu, nhưng vì giữ danh tiết nữ nhi, ta không định tiết lộ thân phận.
Nào ngờ đúng hôm ấy, Tống Quỳnh Hoa cùng Cố Nguyên Thừa cũng du xuân.
Cố Nguyên Thừa lên thuyền, còn nàng ta đứng bên bờ mua đèn thỏ.
Vì ta rơi xuống nước nên thuyền cập bến, Tống Quỳnh Hoa sau khi nghe người ta kể lại chuyện, phát hiện người được cứu là ta, liền hất đổ khay vàng Hồng Tú đang bưng trên tay.
Rồi lớn tiếng mỉa mai:
"Thẩm Minh Chiêu, ân cứu mạng tất phải lấy thân báo đáp, ngươi là đích nữ Trấn Quốc Công phủ, chẳng lẽ lại không hiểu đạo lý ấy sao?"
Nàng ta tuyên bố thân phận của ta ngay giữa đám đông, rồi lấy ra kim bài thánh thượng ban tặng.
Đó là lễ vật sinh thần Cố Nguyên Thừa tặng nàng ta.
Dùng để bù đắp cho việc không thể lập nàng ta làm phi, chỉ cần nàng đưa ra kim bài, triều đình phải thuận theo bất kỳ yêu cầu nào của nàng.
Chuyện này, cả kinh thành ai ai cũng đều biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-nguyet-dien/chuong-1.html.]
Bởi thế, khi nàng ta lấy ra kim bài, lại cố ý nhắc đến thân phận của Cố Nguyên Thừa, muốn dùng danh nghĩa hoàng ân để chỉ hôn ta cho vị thư sinh kia—
Lời đế vương là thánh chỉ, lại được tuyên bố giữa đám đông, tin tức lan truyền khắp nơi.
Mà thiên hạ này từ xưa vốn luôn nghiêm khắc với nữ tử.
Nên ngoài việc bị ép gả cho Lâm Vân Chu, ta chỉ có hai con đường: một là xuống tóc vào chùa làm ni cô, hai là tự vẫn, mới mong thoát khỏi mệnh chỉ hôn.
Nhưng ta không muốn c.h.ế.t, vậy thì chỉ còn cách gả đi.
Chỉ tiếc rằng, Lâm Vân Chu không phải người tốt.
Vừa mới thành thân, hắn liền âm thầm chiếm dụng sính lễ, tiêu xài trác táng, chẳng lo làm ăn.
Ta vốn định hòa ly trở về nhà mẹ đẻ.
Nhưng đây là thánh chỉ ban hôn, ta dù có c.h.ế.t, cũng vẫn mang họ nhà chồng, không thể rời khỏi Lâm gia.
Hắn chỉ cần có chút bất mãn, liền dâng thư vào cung, nói ta không giữ ‘nữ đức’, không biết dịu dàng hầu hạ phu quân, không khéo lo việc trong nhà.
Tống Quỳnh Hoa liền nhân cơ hội mượn danh nghĩa đế vương áp chế ta.
Cho người trong cung truyền lời, bắt ta ngày đêm chép đi chép lại ‘Nữ huấn’ và ‘Nữ tắc’.
Danh tiết của ta cũng theo đó mà tan nát, suốt ngày bị nhốt trong khuê phòng chép sách.
Còn Lâm Vân Chu thì mặc sức lui tới kỹ viện, thậm chí đưa cả kỹ nữ từ Dương Châu về nhà.
Cuối cùng hắn nhiễm bệnh phong hoa, lại còn cố ý truyền bệnh sang cho ta, khiến ta c.h.ế.t một cách nhục nhã thê lương.
Cho nên, kiếp này——
Không chỉ Lâm Vân Chu, mà tất cả những kẻ từng làm tổn thương ta.
Ta muốn bọn chúng, m.á.u trả bằng m.á.u!
3
Giống hệt như kiếp trước, chén trà trong tay Hồng Tú vô tình bị người khác làm đổ, làm bẩn chiếc áo choàng ta vừa khoác lên người.
Nàng vội vàng giúp ta cởi ra, rồi dịu giọng nói:
"Tiểu thư, nô tỳ đi lấy áo choàng mới trong phòng cho người."
Nói xong, nàng lập tức quay người, định bước vào khoang thuyền.
Chiếc du thuyền này là do thợ giỏi chế tạo, thân thuyền rộng lớn, cấu tạo tinh xảo, có đến mấy gian phòng khách, đủ để nghỉ ngơi tạm thời.
Hằng năm mỗi dịp xuân về, đến hồ này du ngoạn ngắm cảnh sơn thủy đã thành lệ thường.
Thế nhưng lần này, ta đưa tay giữ lấy cánh tay Hồng Tú.
Nàng hơi khựng lại, xoay người nhìn ta, trong mắt thoáng chút nghi hoặc.
"Tiểu thư còn điều gì phân phó sao?"
Ta gật đầu, nghiêng người ghé sát tai nàng, khẽ nói một câu.
Dù sao cũng là tình nghĩa từ thuở bé lớn lên bên nhau.
Sự ăn ý giữa ta và nàng, cho dù nàng không hiểu được hành động kế tiếp của ta là gì, ánh mắt mang theo mấy phần mơ hồ.
Nhưng vẫn không chút do dự gật đầu, sau đó xoay người rảo bước trở lại khoang thuyền.
Thấy nàng đi khuất, ta xoay người, nhìn về cảnh sắc non nước phía trước.
Chỉ là liếc mắt nhìn qua nơi khóe mắt, liền thấy Lâm Vân Chu đang đứng nơi bờ hồ.
Hắn vận văn bào, tay cầm một quyển sách Thánh hiền, đứng dưới gốc liễu, dáng vẻ nho nhã giả tạo.
Thế nhưng đã trôi qua một tuần trà, quyển sách kia hắn vẫn chưa lật nổi một trang.
Tâm trí, từ lâu đã chẳng còn đặt nơi sách vở.
Bất chợt, trong lòng ta nổi lên một ý nghĩ vô cùng điên rồ.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với ta.
Trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
Ta lại xoay đầu, nhìn về phía Cố Nguyên Thừa đang đứng bên cạnh.
Là vị đế vương trẻ tuổi nhất trong triều đại này, tuy ta từng theo phụ thân vào cung yết kiến, nhưng chưa từng diện kiến long nhan.
Vậy nên kiếp trước, dù hắn đứng ngay bên ta, ta cũng chẳng hề nhận ra.
Mà lúc này, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Tống Quỳnh Hoa, hoàn toàn không hề phòng bị với ta.
Cho nên, vào khoảnh khắc tiếp theo——
Thuyền bất chợt rung lắc, một luồng lực vô hình đẩy mạnh ta xuống hồ, ngay lúc ấy, ta quả quyết đưa tay, lập tức túm lấy tay áo Cố Nguyên Thừa.
Hắn không hề phòng bị, lại thêm sự việc bất ngờ, liền bị ta kéo xuống nước cùng một lượt.
Cùng lúc đó, ta nghe thấy một tiếng “ùm” vang lên, là tiếng Lâm Vân Chu nhảy xuống hồ cứu người.
Nhưng ta đã chẳng còn là Thẩm Minh Chiêu của kiếp trước nữa.
Ta từng vì rơi xuống nước mà chịu không ít khổ sở, bởi thế nên ta đã sớm học được cách bơi lội.
Nhờ đó, ta vừa giả vờ hoảng hốt cầu cứu, vừa cố sức kéo theo Cố Nguyên Thừa, từng chút từng chút, lặng lẽ đẩy cả hai chúng ta lùi lại phía sau, cách xa Lâm Vân Chu một đoạn dài.
Hắn đứng bên bờ, muốn bơi đến chỗ ta cũng cần chút thời gian, vì thế ở kiếp trước, lúc được vớt lên, ta đã có phần mê man.
Nhưng kiếp này thì khác.
Cố Nguyên Thừa cũng biết bơi, nhưng vì bị ta cố tình kéo níu, ta lại còn giả vờ vùng vẫy khiến hắn uống mấy ngụm nước hồ.
Cho đến khi ta cảm nhận được lực đạo nơi tay hắn đang dần yếu đi, không còn như lúc ban đầu nữa, lúc ấy ta mới ngưng không vùng vẫy nữa, để mặc hắn dìu ta trở lại gần thuyền.
Trên thuyền, bọn tiểu tư đã chuẩn bị sẵn dây thừng, ghế ngồi, và chăn khô, chỉ chờ hai chúng ta lại gần là lập tức kéo lên.
Vừa đặt chân lên thuyền, Lâm Vân Chu cũng từ mạn thuyền bên kia mặt mày u ám mà trèo lên.