MINH NGUYỆT YẾN - 6

Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:46:11
Lượt xem: 27,746

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói thật, chiếc thước đó đ.á.n.h đau, nếu , chạy. Cố Yến chạm , đau đến nỗi nhăn mặt.

 

"Quay , bôi t.h.u.ố.c cho nàng."

 

"Thôi... thôi ạ." Ta ngượng ngùng.

 

Cố Yến khẽ : "Chỉ cho phép nàng lột trần , mà cho phép phu quân nàng ?"

 

"......"

 

Ta quỳ bên bếp lửa, cởi áo khoác, chỉ còn mặc yếm. Ngón tay lạnh buốt của Cố Yến lướt qua cổ , vén hết tóc rối phía .

 

Chàng dùng đầu ngón tay thoa t.h.u.ố.c mỡ lên vết roi lưng . Mỗi chạm , kìm mà run lên, tưởng đau nên cúi xuống thổi nhẹ vết thương.

 

Hơi thở ấm áp như chiếc lưỡi nhỏ mơn trớn làn da nơi lưng , đau ngứa, một cảm giác kỳ lạ từ bụng dâng lên, khiến tim đập loạn nhịp.

 

Ta hoảng hốt phản ứng của chính , vội vàng kéo áo . Cố Yến , nụ đầy ẩn ý.

 

"Tam công tử đói ? Thiếp đói . Hay là... chúng ăn chút gì nhé?"

 

Cố Yến mỉm đáp: "Được."

 

Ta đói lắm , bát mì Vạn Phúc mang lên gần như đổ hết miệng.

 

Khi ăn xong, Cố Yến và Vạn Phúc từ bên ngoài bước , vẻ mặt Cố Yến chút nghiêm nghị, khi thì trông khá đáng sợ.

 

Thấy sang, lập tức nở nụ . Ta hỏi nãy bên ngoài chuyện gì mà thấy tiếng .

 

Chàng đáp: "Không gì, chỉ là đuổi hai kẻ ăn cơm của Tây Viện nhưng ch.ó săn cho khác thôi."

 

Vạn Phúc thẳng lưng, : "Thiếu phu nhân, bảo mà, công tử tỉnh thì ai dám bắt nạt chúng nữa."

 

Ta tùy tiện lau miệng bằng ống tay áo: "Vạn Phúc đúng. Giờ thì mau qua đây, hôm nay còn châm cứu ."

 

Khi bày kim châm , chẳng Vạn Phúc rời từ lúc nào.

 

Ta quỳ xuống đất, từ từ vén ống quần của Cố Yến lên, cẩn thận xác định huyệt vị bắt đầu châm cứu. Vừa châm hỏi: "Có cảm giác gì ?"

 

"Có."

 

Ta vui mừng ngẩng đầu lên: "Thật ?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Trong mắt Cố Yến như phủ một lớp lụa đen bóng loáng, sâu thẳm, phản chiếu ánh sáng gương mặt như bừng sáng. Chàng chớp mắt: "Thật."

 

Mũi cay cay, dùng tay áo lau khóe mắt, tiếp tục châm cứu.

 

Ngón cái của Cố Yến đột nhiên ấn nhẹ lên cổ tay , khẽ vuốt ve. Ta theo ánh mắt , thấy đang vết bớt hình vầng trăng non nơi cổ tay, giải thích: "Đây là vết bớt bẩm sinh. Ta mang họ Tiết của , nên gọi là Tiết Minh Nguyệt."

 

"Ừm, lắm."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-nguyet-yen/6.html.]

"Minh Nguyệt, nàng chịu nhiều khổ cực ."

 

Ta lắc đầu: "Không cực khổ gì cả, tỉnh ."

 

Cố Yến nâng cánh tay lên, từ lên: "Ta tàn tật, Giang thị và Triệu thị gây khó dễ cho nàng, nàng bỏ ?"

 

Ta gãi đầu: "Giang thị là chỉ Cố phu nhân ? Bà cũng khó gì nhiều. Còn Triệu thị thì, bà cho lão Hồ phát ngân lượng, vu khống và Vạn Phúc, đương nhiên là sai. , cũng nhịn ."

 

"Ừ?" Cố Yến khẽ nhướn mày.

 

Ta xuống đôi chân của : "À, chuyện . Chân của vẫn thể chữa , tàn tật gì, đừng thế."

 

Cố Yến nhẹ nhàng véo má : "Ngốc."

 

"Hai mươi lăm lượng bạc thể đem bán tuổi xuân của nàng cái phủ sâu thẳm ?"

 

"Thiếp cha , sống nương nhờ thẩm nương ở biên ngoại. Thẩm nương cho ăn cơm nhưng đối xử , nhiều việc để bát cơm. Trước khi Cố phủ, mười ngón tay đều lạnh cóng như củ cải. Giờ thì nuôi dưỡng trong phủ, trông như măng non ."

 

Ta xuống tiếp tục châm cứu cho Cố Yến, : "Nếu chỉ như thế thì , nhưng biểu ca của ở nhà thẩm nương ý đồ cưỡng bức , dùng búa đập cho ngất. Thẩm nương tức giận bán , nếu thì sẽ báo quan. Lúc đó nghĩ, bán cho thợ săn đồ tể ở biên ngoại, chẳng thà mạo hiểm đến kinh thành một chuyến. Tương lai thì , nhưng đường là do , dễ dàng nhận thua."

 

"Thực tế, chọn đúng, ?"

 

Ta ngước Cố Yến, khẽ .

 

Khuôn mặt của Cố Yến đến mức thể tưởng tượng nổi, như tiên trong giấc mộng cũng khó sánh bằng. Đôi mắt đào hoa của khi nheo khiến cảm thấy mềm nhũn.

 

Chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay : "Ta hy vọng nàng đúng đường. Nếu thể dậy một nữa, nhất định sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Minh Nguyệt."

 

07

 

Ngày hôm , Cố Yến dẫn và Vạn Phúc đến viện của Cố phu nhân.

 

Khi Cố Yến một trong, chút lo lắng, ngược , Vạn Phúc trông thoải mái, khuyên : "Thiếu phu nhân cứ yên tâm, công tử tự cách giải quyết."

 

Vạn Phúc từ mang một chiếc ghế nhỏ, mời ở góc hành lang tránh gió.

 

Tuyết rơi, phủ đầy sân những hạt tuyết mịn. Tuyết ở kinh thành khác với ở biên ngoại, đến mức khiến cảm thấy ngột ngạt, nhưng cũng chẳng thích thú gì.

 

Vì trong ký ức mơ hồ, từng suýt c.h.ế.t cóng trong cơn bão tuyết.

 

Bên trong nhà, giọng của Cố Yến và Cố phu nhân vang lên. Ban đầu họ chuyện bình tĩnh, rõ nội dung.

 

dần dần, cả hai bắt đầu kích động, giọng ngày càng lớn.

 

"Dù là do Triệu thị gây , nhưng bà xưa nay cùng phe với . Nếu hôm tình cờ tỉnh , các định khó Minh Nguyệt đến mức nào? Cây thước dù đ.á.n.h Cố Chiêu cũng đau vài ngày, thế mà phu nhân nỡ dùng nó với một nữ nhân ?"

 

"Người nàng hại , nhưng c.h.ế.t ? Phu nhân cứ là vì cho , nhưng bao nhiêu ngự y trong cung cũng chữa khỏi cho ?"

 

"Tam lang, Minh Nguyệt là do vì con mà cưới về. Con bệnh nặng dậy nổi, đại phu cũng lắc đầu. Có xung hỉ , lập tức tìm cho con. Vậy mà giờ con mới gặp nàng mấy ngày vì nàng mà chất vấn ?"

 

Loading...