MINH NGUYỆT YẾN - 7

Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:46:38
Lượt xem: 32,133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mẹ ruột của Cố Yến c.h.ế.t, c.h.ế.t khi bước cửa."

 

Giọng của Cố Yến bỗng trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ, mà cũng rùng .

 

"Minh Nguyệt đến đây thế nào, phu nhân hiểu rõ hơn . Nếu hôm nay tỉnh , ba mươi lượng bạc hủy hoại cả đời một cô gái. Trong mắt phu nhân, ngoài bản và Cố Chiêu, ai cũng chỉ là cỏ rác."

 

"Ai là ba mươi lượng? Nhà họ Cố rõ ràng bỏ một trăm lượng!"

 

"Dù là bao nhiêu, cũng thể dùng để mua cả cuộc đời một nữ nhân. Phu nhân mắng Minh Nguyệt hoang đường, chính phu nhân mới là hoang đường đấy!"

 

07

 

Trên đường trở về Tây Viện, Vạn Phúc đẩy xe cho Cố Yến, còn bên cạnh, ai lời nào.

 

Lúc đến đây, Cố Yến luôn nắm tay , nhưng đường về, cả hai chúng đều tâm sự, cũng nắm tay nữa.

 

Cố Chiêu và Hà Ức An đến từ phía đối diện, họ cúi chào chúng một cách trang trọng.

 

"Tam ca, sức khỏe khá hơn ?"

 

"Ừ." Phần của Cố Yến bao phủ trong áo choàng lông hồ ly, tưởng tượng , nhưng vẻ lạnh nhạt với Cố Chiêu.

 

Dù Cố Chiêu còn , khí thế của vẫn chẳng hề kém.

 

Cố Chiêu về phía , nhớ đến chuyện giúp hôm , liền cúi đầu cảm ơn: "Hôm qua đa tạ tứ công tử giúp đỡ."

 

Cố Chiêu vài phần giống Cố Yến, nhưng giống vẻ lạnh lùng khó đoán của Cố Yến khi , trông ôn hòa hơn nhiều. Hắn gật đầu: "Ta giúp gì, tam tẩu ."

 

Sau lưng Cố Chiêu vang lên giọng khinh miệt: "Thôn nữ quê mùa giáo dưỡng, tam ca nổi giận may , còn giúp nàng?"

 

"Cẩn thận lời , Ức An." Cố Chiêu nhẹ nhàng trách.

 

Hà Ức An định gì đó, Cố Yến lúc đột nhiên nắm tay , kéo về phía : "Nếu nhớ lầm, cô nương cũng đến từ Ba Thục, so với kinh thành thì Ba Thục và biên ngoại cũng chẳng khác gì , một nơi lạnh giá, một nơi núi cao. Sao chỉ vài năm ở kinh thành, ngươi tự nâng cao giá trị bản lên ?"

 

"Ngươi gọi là tam ca, Minh Nguyệt chính là tam tẩu của ngươi. Ta thấy ngươi dùng những từ khó để về tam tẩu nữa. Nếu , dù Cố Chiêu bảo vệ ngươi, cũng thể giúp ."

 

"Vạn Phúc, thôi."

 

Cố Yến dường như cố ý để lộ tay khỏi áo choàng, tay còn của bao phủ lên, như thể trêu chọc. Chàng thèm liếc Cố Chiêu và Hà Ức An lấy một , nhưng thấy Hà Ức An c.ắ.n môi, mắt rưng rưng.

 

"Đẹp lắm ?" Cố Yến bất ngờ hỏi khi vài bước. "Cố Chiêu ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-nguyet-yen/7.html.]

Ta kịp phản ứng, vội vàng đáp: "Đẹp... A!"

 

Chàng bóp tay đau, vội chữa lời: "Không bằng tam công tử, tam công tử là nhất, nhất."

 

Cố Yến liếc một cái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ nhẹ.

 

Chưa đầy một canh giờ khi chúng về đến Tây Viện, Triệu thẩm dẫn lão Hồ - chưởng quỹ, đến để xin .

 

Cả hai cúi ở cửa, xoa tay ngừng, miệng liên tục lời tạ .

 

Cố Yến ngay ngắn trong phòng, rót nước nóng lên chiếc ấm tử sa. Nắp ấm gặp nước liền phát tiếng kêu trong trẻo.

 

Ngược , hại – thấy đành lòng, khẽ nhắc: "Tam công tử, họ , tha cho họ về ."

 

Cố Yến giả như thấy, chậm rãi dùng thìa xúc bỏ ấm, rót , chén đầu tiên đưa cho : "Long Tỉnh Tây Hồ, nàng thử xem."

 

Ta từng thấy qua thứ gì sang trọng như , dù ở biên ngoại, đắt đỏ vô cùng. Ta đặt chén lên mũi ngửi, nỡ uống.

 

Cố Yến dáng vẻ của chọc : "Chén một lượng trị giá mười lượng bạc, lão Hồ, ngươi tính toán giỏi, thử tính xem chén đáng giá bao nhiêu? Với tiền cấp hàng tháng của Tây Viện, Cố Yến và thiếu phu nhân thể uống mấy chén?"

 

Lưng lão Hồ càng cúi thấp hơn, rằng sự việc nghiêm trọng, liền quỳ xuống: "Tam công tử tha mạng, lão nô nhất thời tự lượng sức , đắc tội với thiếu phu nhân. Xin nể tình lão theo hầu lão gia mười mấy năm mà tha thứ..."

 

"Choang!" Một tiếng vang lớn khiến giật hét lên. Cố Yến giận dữ ném chiếc chén trong tay về phía Triệu thẩm và lão Hồ, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe khắp phòng.

 

Triệu thẩm sợ đến mức chân mềm nhũn, dù cần quỳ Cố Yến, nhưng cũng khuỵu xuống.

 

"Ngươi còn nhớ theo hầu cha mười mấy năm, mà đây là cách ngươi trả ơn ông ? Các ngươi đều mong c.h.ế.t ?"

 

"Triệu thẩm, thúc mất sớm, bà để con nối dõi cho nhà họ Cố. Chính thương tình mới thu nhận bà, nếu bà nội sớm đưa bà về nhà đẻ . Bà quên ơn bà nội và cũng , nhưng khi Giang thị cửa, bà như con ch.ó chạy quanh bà . Nhân lúc bệnh, bà dám ức h.i.ế.p ở Tây Viện, khó tân nương của , bà còn chữ '' thế nào ?"

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta xem thường khả năng mắng của Cố Yến, lời lẽ của như từng nhát dao, rõ ràng, lý lẽ, đ.á.n.h thẳng nỗi đau của đối phương.

 

Triệu thẩm và lão Hồ lạy, khi rời quên cúi đầu thật sâu với .

 

Ở nhà dì, quen xem thường, hàng xóm láng giềng bắt nạt cũng chẳng chuyện lạ, nên nghĩ chịu đựng thiệt thòi gì to tát.

 

hiểu rõ, việc Cố Yến tất cả vì khiến cảm động.

 

Thấy đờ đẫn, Cố Yến kéo đến mặt: "Trước luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện trong phủ, bởi vì chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì. giờ khác, nàng đến , để bảo vệ."

 

"Ta dựng lên uy nghiêm cho nàng. Nếu ngày nào đó bệnh nặng, ít nhất bọn họ sẽ dám bắt nạt nàng nữa, mới an lòng."

 

Loading...