MINH NGUYỆT YẾN - NGOẠI TRUYỆN: TỨ LANG CỐ CHIÊU (3)
Cập nhật lúc: 2025-06-03 04:04:43
Lượt xem: 3,037
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Họa gây với mẫu ngươi đến mức thể cứu vãn. Bà cùng Hòa Quận Vương sẽ tha cho . Nếu bà thấy , khi còn đối xử với Tam lang hơn.”
Đêm chúng uống nhiều, mượn men say, gọi ông một tiếng:
“Cha.”
Ông khựng trong giây lát, hỏi tiếp:
“Năm xưa... vì còn sinh con?”
Ông lưng, đáp.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Rốt cuộc, ông nỡ sự thật.
Ta từng hỏi mẫu : chẳng tình cảm với phụ , thậm chí về hận thù sâu nặng, cớ sinh con?
Khi , mẫu thần trí rối loạn. Hòa Quận Vương bắt, âm mưu chôn vùi nhiều năm cũng dần lộ .
Bà chẳng còn sống bao lâu, sợ liên lụy , ngày đêm bất an.
Nhắc chuyện cũ, bà dường như tỉnh táo hơn:
“Là cầu xin Cố Chuẩn, cầu xin để cho một đứa con.”
“Hắn đồng ý, lấy tính mạng Cố Yến uy hiếp, mới chịu.”
“Đã ... mẫu nuốt lời, hại Tam ca?”
Mẫu bỗng òa :
“Hôm đó Tam lang hỏi : sống trong thâm viện lạnh lẽo, vô tình bạc nghĩa dễ chịu ? Không... dễ chịu chút nào, Tứ lang ... nó đủ khiến một nữ nhân phát điên.”
Ta nhớ, thuở nhỏ mẫu thường thắp đèn suốt đêm tắt, cùng Triệu thẩm mắng trời trách đất, oán phận bất công.
Có lẽ bà sai từ đầu, nhưng bước sai, gì còn đường ?
Tin mẫu và Ức An mất truyền tới, lặng cả đêm, rơi nổi một giọt lệ.
Ta chỉ nghĩ: nếu hôm đó, gốc hòe cung môn, đồng ý với Ức An... liệu tất cả khác?
đời , phần nhiều là những điều chẳng thể vãn hồi.
Hôm , hiếm hoi tới đại doanh, cửa sổ thổi khúc tiêu xưa.
Khúc tiêu ai oán vang vọng, khiến kìm mà lệ rơi đầm đìa.
Cố Chuẩn — vị công tử vang danh một thời ở kinh thành — c.h.ế.t , còn trở nữa.
Mẫu cũng c.h.ế.t , bà đợi phu quân .
Ức An cũng c.h.ế.t , nàng chẳng đợi .
Ân oán năm xưa, chẳng rõ thể theo cái c.h.ế.t mà tan biến chăng?!
Thư Tam ca tới, báo Tam tẩu sinh một bé trai, đặt tên là Lăng Hàn.
Cuối thư :
“Hoài Cẩn, chuyện cần về phía . Ca và tẩu đều mong sớm ngày trở về.”
Ta vốn định trở kinh thềm giao thừa năm , nhưng khi Bắc Địch tiêu diệt, đám tàn dư man di lập nên bộ lạc mới tên “Châm”, quấy nhiễu vùng phụ cận Ảnh Sơn…
Ta chủ động xin lệnh Dực Vương Điện hạ, đích xuất lĩnh binh mã đánh. Sĩ khí trong quân dâng cao, chỉ trong ba ngày đ.á.n.h cho bọn chúng tan tác, còn hình thế.
Theo quy củ, hạ lệnh thả những kẻ bắt cùng phụ nữ và trẻ nhỏ.
Khi đại quân đóng trại tại Ảnh Sơn quan, binh sĩ vây quanh đống lửa nướng thịt uống rượu, đang chợp mắt thì bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn. Vừa tỉnh dậy, một nữ tử mặc đơn y mỏng manh trong ánh trăng liền xông trướng.
Phó tướng theo sát , rút đao quát:
“Chán sống !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/minh-nguyet-yen/ngoai-truyen-tu-lang-co-chieu-3.html.]
Nàng giơ đoản đao trong tay, ngay lập tức đặt lên cổ , giọng lạnh băng:
“Đừng động, sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Ta đưa mắt hiệu cho phó tướng, lập tức thu đao, lui vài bước. Ta cố nhịn , dịu giọng :
“Cô nương chớ kích động, là tướng quân ở đây, điều gì , thể với .”
“Ngươi là tướng quân?” Nàng sững sờ trong khoảnh khắc, lập tức phản thủ chế trụ cổ tay nàng, xoay một cái khiến nàng gọn trong cánh tay .
Chỉ trong tích tắc, thế trận đổi ngược, nàng hoảng hốt ngã lòng .
Đôi mắt hạnh như nước mùa thu, hai má gió sương miền Bắc nhuộm hồng, xinh như bức họa.
“Buông !”
Ta thả tay, nàng lập tức ngã xuống đất.
“Ngươi thả tay gì?!”
Ta dở dở :
“Không cô nương bảo buông ?”
Nàng lườm một cái, lập tức đưa đao kề lên cổ , giọng đầy kiên quyết:
“Ta cho ngươi , sĩ khả sát bất khả nhục! Đám Bắc man còn chẳng gì , các ngươi càng phép!”
Ta thản nhiên ghế:
“Trại lớn cửa, cô nương , tùy ý.”
Nàng một lát, dường như chẳng tin nổi, đó siết chặt đao, túm váy xoay chạy ngoài.
Phó tướng một bên, lúc đầu còn ngẩn , đó phì .
Đêm khuya, ai đó lay tỉnh, nàng quỳ bên giường, giận ấm ức, nước mắt chảy dài:
“Ngươi gạt ! Qua rừng hồ dương chính là sa mạc, mà !”
Ta dậy, :
“Ta gạt cô, là cô để hết bỏ chạy.”
Sau đó, Linh Nhi nhiều bỏ trại, nào cũng ủ rũ trở về.
Lần cuối, nàng gặp bầy sói giữa sa mạc. Ta phóng ngựa tới, b.ắ.n tên cháy đuổi bầy thú.
Chắc nàng dọa nhẹ, thấy xuống ngựa, lập tức nhào lòng .
Bình thường nàng hoặc gọi là “tướng quân”, hoặc dứt khoát kêu “!” — nhưng hôm , nàng gọi:
“Cố Chiêu... Cố Chiêu! Có sói... sói đó...”
Ta đỡ nàng lên ngựa, dắt cương chậm rãi về trại. Nàng cúi đầu, ánh trăng, nơi hàng mi rủ xuống, giọt lệ rơi lấp lánh.
“Kinh thành gì mà cô hồi kinh đến ?”
“Trong nhà còn di nương và . Bắc Địch bắt , họ chắc tưởng c.h.ế.t, sẽ đau lòng bao.”
“Không tình lang để nhớ ?”
“Làm gì tình lang...” nàng lầm bầm, dường như nhận điều gì, lập tức bấu mạnh tay một cái:
“Liên quan quái gì đến ngươi?”
Ta đau, kêu lên mấy tiếng:
“Tính khí thế , ở chỗ Bắc Địch chắc đ.á.n.h ít chứ gì?”
Lời như chạm đến nỗi đau trong nàng. Nàng đáp, nhưng nước mắt tí tách rơi lên mu bàn tay .
“Nếu ngươi đ.á.n.h tới, sắp ép gả cho tân vương của bọn chúng .”
“Vậy từng cô lời cảm ơn?”
“Trong mắt , các ngươi đ.á.n.h đánh g.i.ế.c g.i.ế.c, đều là như .”