Lăng Nhất cố gắng lục  ký ức. Năm đó, khi  tròn hai trăm tuổi, nàng  tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ. Vì tìm kiếm cơ duyên đột phá, nàng quyết định rời sư môn, xuống núi rèn luyện… và  c.h.ế.t đuối.
Đường đường đại sư tỷ của Lăng Vân Cốc, sắp đột phá Nguyên Anh  c.h.ế.t đuối ở một cái hồ nông chỉ sâu đến vai?
Lăng Nhất trăm  cũng  tin nổi, nhưng càng cố nhớ kỹ thì ký ức  càng mơ hồ.
Nàng ôm ngực, hít sâu từng , lùi vội khỏi mép hồ   phịch xuống đất. Đầu  đau khiến nàng khó tập trung tinh thần.
… liệu  gì nhục nhã hơn một tu sĩ Kim Đan c.h.ế.t đuối ở vũng nước cạn?
Có!
Ngân hà lấp lánh
Đó là  khi chết, linh hồn nàng phiêu bạt suốt ba ngàn giới, lang thang   bao lâu, cuối cùng mới vô tình phát hiện thế giới   là một quyển sách!
Liệu còn gì bi thảm hơn thế?
Còn!
Đó là trong bộ truyện dài lê thê, nhân vật đông như kiến, tình tiết loè loẹt , nàng  hề  tên trong danh sách nhân vật.
Năm trăm vạn chữ, nhắc đến nàng chỉ đúng một . Một câu duy nhất, là khi nữ chính tung hoành Tu chân giới,   cảm thán:
“Nàng  e còn  hơn cả  nhất mỹ nhân năm xưa của bốn châu năm hải. Nhớ  đại sư tỷ Lăng Vân Cốc… hồng nhan bạc mệnh. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-2.html.]
Khi , Lăng Nhất còn   đó chính là thế giới  sống, thậm chí còn  tán đồng câu  đó.
Tán đồng cái rắm!
Đó là một cuốn truyện dài lê thê như băng vải bó chân của mấy bà già,    chán, kể chuyện một nữ chính Mary Sue   thu phục hết đại lão Tu chân giới, gom đủ một hậu cung mỹ nam,  triệu hoán thần long, phi thăng Tiên giới.
Trước đây vì quá chán chường, nàng mới học cách tự tìm trò tiêu khiển để g.i.ế.c thời gian trong những ngày hồn phách trôi dạt.
Khi , nàng cùng một tiểu cô nương xem chung bộ truyện , xem đến đoạn cao trào còn thấy khá thú vị.
Mãi về , nàng mới chợt nhận  cuốn truyện  chính là thế giới mà nàng từng sống, nơi quen thuộc nhất với nàng.
Nàng nôn nóng bỏ qua những đoạn tình cảm cẩu huyết tanh tưởi, chỉ chuyên tâm tìm kiếm trong vô vàn nhân vật xem  ai quen thuộc. Mỗi khi thấy một cái tên  bóng dáng từng gặp, dù chỉ tồn tại trong sách như những con chữ vô hồn, đó vẫn là chút an ủi hiếm hoi cho những ngày hồn phách lang thang vô tận.
  cốt truyện bắt đầu biến chất, các mạch truyện  lật tung, thiết lập nhân vật sụp đổ. Tác giả thì tha hồ “thả bay” theo ý , cuối cùng  bỏ hố.
Lăng Nhất  tiểu cô nương   hẳn một vạn chữ bình luận mắng tác giả mà vẫn  hả giận, bản  nàng cũng hận đến ngứa răng, chỉ tiếc  thể xông  mà phun c.h.ế.t tác giả cho hả tức.
 hố thì vẫn là hố.
Nhớ  những gì tác giả   khi bỏ dở, Lăng Nhất càng lo ngại hơn. Nếu thế giới  thật sự phát triển theo hướng đó, e rằng ngày tận thế  cận kề. Vì  mà nàng buồn bã suốt một thời gian dài.
Vậy mà hôm nay, chính   trở về đây? Chuyện  rốt cuộc là ?