Khi  thể  dần thư giãn, nàng mới cảm nhận  những vết thương rữa thịt ẩn ẩn nhói đau. Kinh mạch khắp  bắt đầu tự vận chuyển, linh lực chảy qua từng huyết mạch, hội tụ về đan điền khí hải…
Lăng Nhất cúi đầu, thấy đầu ngón tay  phủ một lớp băng sương mỏng thì ngây . Linh lực của nàng vẫn còn? Tu vi cũng vẫn là Kim Đan hậu kỳ?
Rõ ràng nàng nhớ lúc đó tu vi  tan hết, linh lực   biến mất mới . Vậy vì  bây giờ vẫn còn?
Nghĩ mãi  , Lăng Nhất đành lắc đầu. Mặc kệ!
Nàng  xếp bằng, dẫn linh lực vận chuyển đại chu thiên.
Đợi đến khi mở mắt, làn da xanh trắng ban đầu  trở nên mịn màng như ngọc, trắng nõn mềm mại. Những vết thương kinh hoàng khi nãy giờ chỉ còn  những đường sẹo hồng nhạt.
Trong tay áo, túi Càn Khôn vẫn còn. Lăng Nhất đưa tay mò mẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng lôi   hũ cao ngọc tuyết sinh cơ bí chế của Lăng Vân Cốc.
Nàng cẩn thận bôi một lớp dày quanh các vết thương, ngay cả những đường sẹo ngang dọc  mặt cũng  bỏ qua. Nghĩ tới việc   ngâm trong nước lâu, da dẻ  nhăn nheo, nàng liền tiện tay trát luôn thuốc mỡ kín cả mặt, để dưỡng cho mịn màng trắng nõn hơn.
Thuốc mỡ  mát lạnh, bôi   dễ chịu, chỉ  điều mùi thì   thơm cho lắm.
Đồ của Lăng Vân Cốc vốn nổi tiếng vì hiệu quả trị thương, còn mùi hương thì chẳng ai thèm quan tâm. Đến cả  tử trong cốc cũng chỉ dùng khi bất đắc dĩ.
Lăng Nhất ghét bỏ nhăn mũi, hít sâu vài   khí sạch để át  thứ mùi cay mắt, hôi hám . Cũng may, cảm giác buồn nôn trong  dày  giảm bớt.
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-3.html.]
Thứ  chỉ cần đắp mười ngày, vết thương sẽ lành hẳn, da dẻ còn  hơn , trẻ  mười tuổi cũng   chuyện khó.
Nàng tính toán, mười ngày nữa là  kịp  về Lăng Vân Cốc, lúc đó  thể ung dung xuất hiện   , tránh cảnh  đồng môn  nhạo vì bộ dạng chật vật. Hoàn mỹ.
Nhớ  đời , hơn hai trăm năm say mê tu luyện,  từng xuống núi. Không ngờ  đầu tiên  ngoài…  c.h.ế.t đuối.
Mẹ nó, thế giới bên ngoài nguy hiểm quá. Ta  về nhà!
Vì bộ dạng hiện tại quá cay mắt, mùi   cũng đủ khiến   rơi lệ, Lăng Nhất quyết định  dừng  ở bất cứ trấn nào. Nàng phi kiếm thẳng về hướng Lăng Vân Cốc.
Vì quá nóng lòng, nàng đến nơi sớm hơn dự kiến một ngày. Nhìn sơn môn giống hệt trong ký ức, Lăng Nhất vô thức sờ lên lớp thuốc mỡ  khô cứng đen sì  mặt. Thứ   bôi thì  đủ thời gian là  gỡ xuống .
Với hiểu  của nàng về tính tình sư môn,  thể tưởng tượng  cảnh mười năm  , đồng môn sẽ  ngừng lấy bộ dạng hôm nay  để trêu chọc nàng.
Vậy nên, nàng quyết đoán đổi hướng, định vòng qua con đường mòn hẻo lánh  núi mà  ai , lén trở về.
Sau núi quanh năm mù sương,  đại trận bảo vệ, kẻ ngoài cốc  thể xâm nhập.
Chính vì thế, Lăng Nhất  ngờ , ở chỗ  núi vốn chẳng bao giờ  bóng  ,   một tiểu nam hài gầy gò, nhếch nhác, đầy bụi bẩn và quần áo rách nát, đang quỳ ở đó.