Nàng khựng  một chút,  bước về phía nam hài .
Tiểu nam hài trông tầm bảy tám tuổi,  thở yếu ớt nhưng sống lưng  thẳng tắp,  hề buông lỏng một chút nào. Tóc tai rối bời che mất nửa khuôn mặt, thoạt  chẳng khác gì một tên ăn mày.
Nghe tiếng bước chân,  bất chợt ngẩng đầu.
Ánh mắt hai  chạm , trong đôi con ngươi đen nhánh  chợt bùng lên ánh sáng chói lòa, giống như mặt hồ tĩnh lặng bỗng  thắp sáng bởi vạn ngọn đèn dầu, rực rỡ đến kinh ngạc.
“Xin tiên sư thu nhận con  đồ !”
Giọng nam hài nghẹn ngào, gần như   rõ, nhưng sự kiên quyết và quật cường bên trong  khiến    thể bỏ qua.
Lăng Nhất  sững , bước đến gần hơn,  đó  xổm xuống. Lúc  nàng mới thấy ánh mắt nam hài từ từ tụ  tiêu cự, như   rõ khuôn mặt nàng.
Rồi nam hài vốn đang quỳ thẳng bỗng khẽ lùi  , lưng cứng như kiếm chợt mất lực, suýt nữa ngã nhào. Hắn vội đưa tay che mũi, khẽ khàng nhưng rõ ràng phát  một tiếng:
“Ọe…”
“…”
Cái … đúng là mất mặt! Tên nhóc hôi hám dơ dáy , bộ dạng cũng chẳng khá hơn  là bao,  mà còn dám chê  hôi ?
Lăng Nhất cố gắng nở một nụ  tự nhận là hiền lành:
“Ngươi đến bái sư?”
Tiểu nam hài  vẻ   thất lễ, liền buông tay,  quỳ thẳng , nghiêm túc gật đầu:
“!”
   nghi hoặc liếc  nàng từ đầu đến chân, đánh giá một lượt, ngập ngừng hỏi:
“Vậy ngươi cũng… là  tới bái sư?”
Lăng Nhất cúi xuống  bản . Chẳng lẽ trông nàng  giống tiên sư chút nào? Nàng sờ sờ mặt, và quả nhiên mùi tanh nồng   xộc  mũi.
Được , hiện tại  đúng là  giống thật.
“Ngươi  đây là nơi nào ?” Lăng Nhất tò mò hỏi.
Hắn đưa mắt  lướt qua nàng,    phía , gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-4.html.]
“Có biển đề ở . Đây là Lăng Vân Cốc.”
Lăng Nhất ngạc nhiên  đầu, liền thấy một tấm biển gỗ mục, xiêu vẹo treo lủng lẳng  cành cây nghiêng bên sơn môn. Trên đó nguệch ngoạc ba chữ to “Lăng Vân Cốc”,  vặn vẹo   xí, như thể  ai đó dùng d.a.o cùn khắc bừa .
“…”
Nàng rời cốc  bao nhiêu năm, giờ cũng   là tên nào rảnh rỗi nhưng thiếu mắt thẩm mỹ đến mức ,  còn treo cái thứ khó coi  ở đây.
“Ngươi  bằng cách nào?” Lăng Nhất hỏi tiếp.
Nam hài  cúi đầu. Khuôn mặt dơ bẩn khiến nàng chẳng thấy rõ đường nét, chỉ khi  rũ mắt, nàng mới để ý tới hàng mi dài và dày, đều tăm tắp như một chiếc quạt nhỏ  .
Hắn đáp:
Ngân hà lấp lánh
“Đi .”
Mỗi   nam hài  trả lời, Lăng Nhất  thấy như  nghẹn họng. Không    cố ý  , nhưng sự ngắn gọn của nó khiến nàng  trêu chọc. Một ý  liền nảy  trong đầu nàng, ục ục bò lên.
“Ai dà,  khi ngươi  nhầm  đấy.”
Nam hài ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lăng Nhất mỉm :
“Nơi  trăm năm ngàn năm cũng chẳng  ai  ngang qua. Ngươi quỳ ở đây  ít lâu  nhỉ? Đáng tiếc là quỳ sai hướng .”
Vừa  xong, cả  nam hài run lên, lập tức lao về phía nàng:
“Ngươi  dối!”
Lăng Nhất vội tránh sang một bên.
 nam hài vốn   dậy  lâu,  thể  quá yếu, như thể chỉ còn dựa  một  trong lồng n.g.ự.c để chống đỡ. Hắn liền ngã chúi xuống đất,  im  nhúc nhích. Hơi thở thoi thóp, hít  thì ít, thở  thì nhiều,  là  sắp quy tiên.
“Ê! Không  chứ?” Lăng Nhất hốt hoảng, nhận   thở của  càng lúc càng yếu.
Nàng trừng mắt kêu lên:
“Không  chứ! Ngươi định ăn vạ ở đây thật hả?”