Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lăng Vân Cốc trong giới tu chân vốn luôn thần bí. Không mở cửa thu  tử,  xuống núi nhập thế, nhưng truyền thuyết về nó thì lúc nào cũng tồn tại.
 Lăng Vân Cốc ở ? Trong đó  những ai? Rốt cuộc  bao nhiêu cao thủ? 
Người đời đều   .
Chỉ  một điều chắc chắn, nếu gặp thời loạn thế, ắt sẽ   tử Lăng Vân Cốc xuống núi trợ giúp chính đạo.
Vạn năm , khi đại chiến nhân - ma nổ , chính đạo chịu tổn thất nặng nề. Lăng Vân Cốc cử  ba , ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển cục diện, đánh bại ma quân. Xong việc, họ phất tay rời ,  lưu  một dấu vết, công danh đều ẩn giấu.
Trong suốt mấy chục vạn năm lịch sử giới tu chân, những sự tích như thế  ít. Mỗi  Lăng Vân Cốc  tay đều như thần binh giáng thế. Ba chữ “Lăng Vân Cốc” khắc sâu trong lòng  đời, vĩnh viễn  xem là thánh địa tiên gia.
… một đứa bé chỉ bảy tám tuổi thì    đến Lăng Vân Cốc? Lại còn  thể bước tới  tận sơn môn?
Lăng Nhất liếc  nam hài đang ngủ  mấy yên   giường  cẩn thận quan sát. Tiểu nam hài   nàng lau rửa sạch sẽ,  cho một bộ áo lót màu trắng. Trên   chi chít những vết thương lớn nhỏ, môi khô nứt, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai gò má  ửng lên một chút đỏ bệnh trạng.
Không rõ   quỳ bao lâu ở khu cửa  hoang vu vắng vẻ . Rõ ràng  đói lả tới nơi,  mà vẫn giữ  tấm lưng thẳng tắp, đủ thấy tâm tính cứng cỏi đến mức nào.
Thú thật, việc nam hài vẫn còn sống, Lăng Nhất chỉ  thể thở dài: Mạng lớn thật.
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-5.html.]
Lăng Vân Cốc vốn  mở cửa thu đồ , bởi lẽ đồ  đều là lúc  ngoài lang bạt thì tiện tay “nhặt” về.
Có lẽ thiên hạ  nghĩ nát óc cũng  đoán  tiêu chuẩn thu đồ  của Lăng Vân Cốc:
Một là  xem tư chất.
Hai là  xem ngộ tính.
Ba là  xem căn cốt.
Chỉ xét một điều duy nhất, khuôn mặt.
Từ nhỏ Lăng Nhất  lớn lên ở Lăng Vân Cốc, chung quanh  mỹ nhân như tiên. Nhìn mãi thành quen, nàng gần như   còn khái niệm thế nào là “”  “” nữa.
Tiểu nam hài  gương mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng  mang một vẻ đoan chính, ngay thẳng hiếm thấy. Huống chi đôi mắt , một khi  , sẽ  thể nào quên.
Chỉ tiếc, nơi khóe mắt    một đốm đỏ như vết bớt.
Trong giấc ngủ, nam hài vẫn  yên, mày nhíu chặt. Chẳng bao lâu, mồ hôi lạnh  ướt đẫm trán, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Lăng Nhất   rõ.