Thể lực cạn kiệt,    đầy thương tích, Lăng Nhất đành bôi thuốc, cho uống chút linh mật  hầm một nồi gà non nấu nấm. Nhìn khuôn mặt bất an của nam hài, nàng bưng chén canh nóng hổi, đưa đến gần mũi , khẽ phe phẩy.
Mùi gà thơm ngọt,  nóng nghi ngút len lỏi  từng nhịp thở. Chỉ một lúc , nam hài khẽ giãy mạnh  bật mở mắt. Đôi mắt đỏ ngầu, sát khí tràn .
Lăng Nhất lùi nửa bước theo phản xạ. Khi mới gặp, ánh mắt còn trong sáng như nước như  đêm rực rỡ. Nàng  thể ngờ , giờ đây trong mắt  bùng lên vẻ hung bạo tàn nhẫn đến .
Tiểu nam hài thấy nàng, lập tức cảnh giác  bật dậy  vội đưa tay bịt miệng mũi, nôn khan:
“Ọe…”
Ngân hà lấp lánh
Dù nôn đến xé ruột xé gan, nhưng bụng đói lâu ngày,  cũng chẳng thể ói  thứ gì.
Lăng Nhất ái ngại  bản ,    nam hài   nàng lau rửa sạch sẽ, làn da trắng trẻo mơn mởn sức sống. Nàng đành lên tiếng:
“Thuốc mỡ  tuy  hôi một chút, nhưng hiệu quả trị thương thì tuyệt lắm đấy. Chịu khó quen là , quen là …”
Tiểu nam hài nôn xong, đôi mắt và gương mặt đều đỏ ửng hơn.  liếc  nàng, sát khí ban nãy tan biến  còn dấu vết, chỉ còn  ánh mắt trong trẻo như nước. Rồi khẽ hỏi:
“Ngươi là…?”
“Lăng Nhất, Lăng Vân Cốc.”
Lăng Nhất mỉm  nhàn nhã, bưng chén canh tiến lên. Thừa lúc  còn đang kinh ngạc há miệng, nàng liền thừa cơ múc một muỗng canh gà đút thẳng  miệng .
“Bớt . Người đang yếu thế , ăn   hãy !”
Nàng chẳng thèm để ý chuyện nam hài  sặc ho khù khụ, vẫn  tủm tỉm múc tiếp một muỗng đưa sát môi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-6.html.]
“Ngon chứ? Đây là bí phương độc nhất vô nhị của  đấy, quý lắm,  thường   phúc  ăn !”
Muỗng thứ hai  kề tới, thấy  nóng bốc nghi ngút, bản năng cầu sinh bùng lên, nam hài vội kêu:
“Nóng!”
“À?”
Lăng Nhất  chén canh còn bốc khói,   đôi môi đỏ hồng lên vì bỏng, liền nhún vai:
“Xin  nhé,  đầu chăm  nên thiếu kinh nghiệm.”
Nói , nàng cẩn thận thổi từng chút một.  thấy nam hài vẫn cảnh giác   chằm chằm, nàng   yên tâm, bèn khẽ chạm môi  muỗng để thử nhiệt. Cảm giác  …
“Ngươi…”
Tiểu nam hài  mở miệng, Lăng Nhất lập tức “  nhiều lời” mà đút luôn muỗng canh .
Lần  chắc  bỏng nữa .
 kết quả,   sặc y như , ho đến đỏ bừng cả mặt, vết đỏ lan xuống tận cổ.
Vừa che miệng,  ho sặc sụa,   với giọng đứt quãng:
“Ngươi… ngươi, ngươi, ngươi…”
Chữ “ngươi” lặp  lặp  mãi, nhưng nguyên nhân thì chẳng  thành lời.