Lăng Lục giả vờ hít hít mũi, kỳ thực chẳng rơi nổi một giọt nước mắt:
“Mười năm  đó, đại sư tỷ! Nói là  ngoài mua kẹo hồ lô về cho chúng , ai ngờ mất tăm mười năm! Tỷ chạy   ?”
Không đợi Lăng Nhất phản ứng,    tiếp:
“Tỷ   , mấy hôm  đèn hồn của tỷ đột nhiên tắt. Tứ sư phụ đang ăn đào, suýt thì  hạt đào nghẹn đến quy tiên luôn!”
“Ồ? Lại  chuyện ?” Lăng Nhất  cau mày. Nàng xuống núi mười năm,  mà mấy hôm  mới  tính là  chết?
Thế thì… mười năm nay, rốt cuộc nàng  ở ?
“ ! Nếu  đó hồn đăng của tỷ  sáng , bọn  chắc  lập linh đường cho tỷ !” Lăng Lục , vẻ mặt  sợ  tò mò  Lăng Nhất: “Ta   mà, cái bản hồn đăng cải tiến của nhị sư  là hàng nhái, chả đáng tin chút nào. Tỷ   chịu tin, giờ thấy ? Dọa   suýt c.h.ế.t khiếp…”
“Được ,  . Ta vẫn bình an đây thôi, chỉ  chút thương nhẹ.” Lăng Nhất mỉm , cố nhịn cơn đau âm ỉ trong đầu,  đưa tay xoa đầu Lăng Lục.
Lăng Lục híp mắt , nhưng  liếc sang thấy tiểu nam hài đang   mái hiên cách đó  xa liền ngạc nhiên:
“Ủa, ai đây? Đại sư tỷ mang về ? Sao mà… ...”
Chữ “” còn  kịp thốt hết, miệng    Lăng Nhất nhét một xiên kẹo hồ lô.
“Không   kêu  ăn ? Cho  đây. Mau biến ,  còn việc  . Chút nữa  thỉnh an sư phụ.”
Lăng Lục nhổ xiên kẹo ,   thì mặt liền tối sầm. Kẹo  khô quắt, biến màu đen sì, chẳng  Lăng Nhất cất bao lâu . Hắn còn  kịp  lóc trách móc thì   nàng đẩy  khỏi sân.
Nhìn bóng dáng sư  ấm ức bỏ , Lăng Nhất mới    tiểu nam hài,  :
“Tính tình  vốn chẳng  kiêng dè, nghĩ gì  nấy, đừng để ý.”
Tiểu nam hài khẽ sờ vết bớt  mặt, lắc đầu, vẻ mặt  chút biểu cảm, trấn tĩnh chẳng giống trẻ con chút nào. Hắn chỉ  quanh,  hỏi:
“Đây… là Lăng Vân Cốc thật ư?”
Lăng Nhất theo ánh mắt   quanh, non xanh nước biếc, trúc xanh phủ kín cả sườn núi. Tiểu viện của nàng cũng dựng   bằng trúc, trông thì thanh nhã, nhưng thật   tiết kiệm.
So với những danh môn đại phái  núi xuyên trời, nơi  quả thật chẳng thấm  , càng  thể so với những tiên cung nguy nga tráng lệ. Nếu  đây là Lăng Vân Cốc, thật lòng mà  sẽ khiến    thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-8.html.]
Lăng Nhất thì chẳng bận tâm. Nàng bước lên,   mặt nam hài, đánh giá một lượt  mỉm  hỏi:
“ , ngươi tên gì?”
Trước ở chân núi, chỉ mới  bóng lưng nàng thôi mà  vội vàng  bái sư,  mà giờ trông chẳng hề sốt ruột. Tuy  đổi   khác biệt lớn, nhưng Lăng Nhất   hài lòng với sự bình tĩnh, điềm đạm của nam hài . Nhìn kỹ thì cũng  đến nỗi, càng  càng thấy thuận mắt.
Tiểu nam hài ngẩng đầu, cũng tỉ mỉ đánh giá nàng,  thản nhiên đáp:
“Tiêu Nghi.”
“Ừm?”
Lăng Nhất khẽ nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên chút nghi hoặc.
“Tiêu Nghi? Phong lộ cửu tiêu hàn, xuân tận nghi phong ấm*?”
Tiêu Nghi  thẳng  mắt nàng, gật đầu:
“Sao ngươi  ?”
Chú thích:
"Gió lạnh thổi suốt chín tầng trời, sang xuân mới thấy khí ấm dần lên."
Phong lộ (風露) = gió và sương.
Cửu tiêu (九霄) = chín tầng trời, chỉ nơi  cao, cũng hàm ý khắp  trung.
Hàn (寒) = lạnh.
Ngân hà lấp lánh
Xuân tận (春盡) = hết mùa xuân.
Nghi (宜) = nên, hợp, .
Phong ấm (風暖) = gió ấm.
Ý cả câu là: mùa đông rét mướt, gió lạnh sương buốt tràn khắp trời; khi xuân qua hết thì tiết trời mới hợp với những làn gió ấm áp.