Vừa    nghẹn giọng,  khóe mắt hai hàng lệ  kìm  mà tự do rơi xuống.  nhớ  khoảnh khắc của những năm  khi chúng   yêu . Lúc  Tùng từng  bữa cơm  thịt  cơm trắng vẫn  ăn cùng , dẫu mệt mỏi  khó khăn tới  miễn   cạnh bên thì  chắc chắn sẽ vượt qua  hết…Anh còn   yêu ,  thương , trong tim   mãi mãi giữ một vị trí quan trọng mà chẳng ai  thế . 
Ấy  mà chỉ mới đây thôi, mới chớp mắt một cái,   ở bạc với . Vị trí của  trong tim    còn là duy nhất nữa.
Nhìn thấy  , cứ nghĩ Tùng sẽ   sai ở . Ấy  mà thứ  nhận  là một thái độ bực dọc,  trừng mắt  , lớn tiếng quát  một câu đầy phũ phàng
-M/ẹ nó hở   là nó . Kêu mày ở nhà lo cho ba  tao oan ức cho mày lắm ha gì? Nhắm  lo  thì tao để con khác về lo!
 sững , mở to mắt  Tùng, hai bàn tay bấu chặt  đến mức móng tay cấu luôn  thịt, lồng n.g.ự.c như thể ai lấy tảng đá to đùng đè lên, cảm giác đau đớn từ da thịt truyền tới cộng thêm nỗi đau vì lời   thốt  khiến  vì thế mà  thở nổi nữa.
-Anh   gì? Nhắc  em ?
-...(im lặng, sự im lặng của Tùng càng khiến  nổi điên hơn? 
-Em hỏi    gì?
Tùng  lẽ là lỡ lời nên  đó im bặt    chỗ khác né tránh ánh  của . Mãi đến khi  gặng hỏi  đến  thứ 3,  mới miễn cưỡng đáp  
-Anh  rõ cho em ,   đem ai về đây hả?
-Anh lỡ lời! 
-Anh   lỡ lời, mà là  đang  ý định   khác về đây  thế em đúng ?
-Anh lỡ lời, là lỡ lời em  hiểu  hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-duyen-ngang-trai/chuong-13.html.]
Tùng quát  thật lớn tiếng  đó vùng vằng   ngoài. Cánh cửa   kéo   đóng  thật mạnh. Một tiếng đùng lớn vang lên khiến cho Na đang ngủ  giật   ré lên mấy tiếng,   dỗ mãi con mới chịu ngủ .
 vì thái độ  của Tùng mà cả một đêm  bệt xuống nền nhà, nước mắt  như   tiếp tục rơi xuống đến đáng thương.
Tùng của  ngày xưa   thế,  mới đứt tay một chút  cũng xót,  rơi nước mắt một xíu là   cuống cuồng xin   rối rít. Anh thương , lúc nào cũng nghĩ cho , nhường nhịn   lúc, quan tâm đến từng cái nhíu mày của . Anh luôn sợ  sẽ  yêu . Vậy mà bây giờ… ,  đau,  gào thét   yêu thương  thì   là   đẩy  cách của chúng   xa  như thể   còn  chút gì liên quan  nữa.
Tùng  ,  chồng   ngoài phòng ngó , gương mặt hiện rõ sự đắc ý với ánh mắt trào phùng    lên tiếng mỉa mai
-Vừa, đáng đời. Để coi tới khi thằng Tùng con tao nó bỏ thì  con mày sẽ sống  ?
 nghiêng sườn mặt  thẳng về phía bà, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy uất hận gặn 
-Chắc là  vui lắm khi gia đình con trai  tan vỡ nhỉ?
-Vui  ? Cái thứ như mày  giờ tao   ưa, cho nên chúng mày mà li dị  khi tao còn tổ chức đãi tiệc ăn mừng cho cả xóm tham gia  chứ?
- là    chồng nào cũng như  chồng nào. Nói   những lời    nghẹt họng cũng  đấy?
-Ê con  mày  ai nghẹt họng hả? Thứ ăn  mất dạy  tin tao cho mày ăn vả  hả?
-Mẹ  thì  đây, nhưng con   với  là con   nhịn  ,  vả con một vả, con sẽ trả  gấp đôi đấy?
-Mày!!! 
Mẹ chồng vì  thấy thái độ của   chút nhượng bộ nên  lẽ cũng  dám  càn, cứ thế  bên ngoài chửi đổng  mấy câu   ngúng nguẩy bỏ  thẳng luôn về phòng