Vừa nhắc đến Doanh Doanh, Hạ Phi liền bừng tỉnh, gào ầm lên:
 
“Em rõ ràng  bọn chúng gài bẫy dụ  đánh bạc,  mà chẳng hề ngăn cản!”
 
“Em chỉ  trả thù  thôi!”
 
“Anh  nhầm em , Phùng Nguyệt. Không ngờ em  độc ác thế! Khó trách, lúc  chìm đắm trong cờ bạc, em lúc nào cũng tỏ  hiền lành,  ôm hết việc công ty. Em chỉ  báo thù  đúng ?!”
 
“Chỉ vì  ngoại tình thôi mà?”
 
Anh   hiểu, còn  vẻ  mới là kẻ đáng thương:
 
“Người thành đạt như , thử  xem,  ai mà   vài  phụ nữ bên ngoài? Anh chẳng qua chỉ lỡ sa ngã thôi, thế mà em  tuyệt tình đến mức  hủy ! Phùng Nguyệt, em thật độc ác!”
 
 ngắt lời  :
 
“Hạ Phi, ngoại tình là . Nghiện cờ b.ạ.c là . Tham ô công quỹ cũng là . Từ đầu đến cuối, em  từng  gì.”
 
“Là  quản lý công ty, em  quyền tố giác kẻ gây hại đến lợi ích công ty. Việc  hợp pháp, hợp lý.”
 
“Sao   thể trách em ?”
 
 càng tỏ  vô tội.
 
“Còn chuyện  phản bội, em  lý do gì mà   ghi hận?”
 
“Cùng là mười năm,   ung dung bước , còn em  cam chịu lặng lẽ rút lui?”
 
“Nếu tình yêu  còn, thì tiền  ở trong tay em.”
 
Thật , từ ngày   cầu hôn,   nghĩ thông suốt.
 
Từ giây phút   phản bội,   từng tha thứ.
 
Tình yêu  biến chất chỉ đáng vứt  thùng rác.
 
Sở dĩ  còn chần chừ, chỉ vì  cam lòng.
 
Không cam lòng mười năm cuối cùng  thành kết cục . Không cam lòng  khi trở mặt,   rời khỏi công ty mà   dốc sức.
 
   tự hỏi——
 
Rõ ràng  sai là  , tại   là  rời ?
 
Chỉ vì  là phụ nữ, nên cãi vã xong  lùi bước?
 
Chỉ vì   là đàn ông, nên dù ngoại tình vẫn  coi trọng?
 
Nếu , tại   thành đạt  thể là ?
 
Mọi  đều nghĩ, Hạ Phi  tù,  coi như trời sập, mất chỗ dựa, chỉ còn là một quả hồng mềm.
 
 họ quên mất—— nếu  thật sự là hồng mềm, thì   đẩy  Hạ Phi  tù?
 
“Hãy  kỹ ,   , em sẽ sống một cuộc đời rực rỡ hơn.”
 
Đó là câu cuối cùng   với Hạ Phi.
 
Dù   tức giận, phát cuồng,   cùng cầu xin tha thứ,  cũng  buồn .
 
So với  , màn điên loạn của Hạ Doanh Doanh còn thú vị hơn.
 
Ít nhất, khi  , cô  bộc lộ tình cảm chân thật:
 
“Tất cả là tại bà! Đồ đàn bà già! Bà  trẻ  bằng , nên bà ghen tỵ, hãm hại !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/moi-tinh-muoi-nam-toi-doi-het-ra-tien-vut-bo-tra-nam/7.html.]
 buộc  nhắc nhở:
 
“Hạ Doanh Doanh,  mới là   cô xen  phá vỡ tình cảm.”
 
“Thì ? Trong tình yêu, kẻ   yêu mới là kẻ thứ ba!”
 
Cô  hùng hồn.
 
“Cô  giữ nổi trái tim Tổng Giám đốc thì trách gì ? Chúng  mới là thật lòng yêu !”
 
“Vậy thì  chúc phúc các .”
 
 thuận miệng, còn mỉm :
 
“Hy vọng khi cùng  tù, hai  vẫn yêu  tha thiết như thế.”
 
Dù , tình yêu đích thực là vô địch mà.
 
15
 
Vở kịch  lập tức lan truyền khắp giới.
 
Danh hiệu “độc phụ” gắn liền với , ai cũng bảo đàn ông nào đến gần  đều xui xẻo.
 
Mẹ  thì thấy mất mặt:
 
“Danh tiếng con  hủy hết , giờ  còn   đường thế nào?  là bắt  già  còn  lo chuyện của con!”
 
“Cậu hai của con giới thiệu cho con một , tuy là đàn ông tái hôn,  nhiều tiền, nhưng  chê con. Phụ nữ vẫn nên kết hôn thì hơn.”
 
“Đến lúc đó con sinh con, đưa công ty cho chồng quản, con cũng nhàn.”
 
Bà lải nhải, nhưng  tờ séc  đẩy đến  mặt chặn .
 
“Ý con là gì đây?”
 
Nghe quá nhiều,  giờ  thể bình tĩnh đối diện, nên điềm đạm :
 
“Mẹ, con  ơn vì   nuôi dưỡng con. Con cũng hiểu    chỉ vì suy nghĩ cũ kỹ của thế hệ .”
 
“ con  nhất thiết  kết hôn. Con  cuộc đời riêng,   sống như một nhiệm vụ: lấy chồng, sinh con, nuôi con,   trông cháu.”
 
Lần đầu tiên    phản bác thẳng, sắc mặt xanh trắng xen lẫn, lẩm bẩm:
 
“   con già  thì…”
 
“Con già thế nào cũng chẳng liên quan gì . Nghĩa vụ của con là để  an hưởng tuổi già. Số tiền , đủ .”
 
Bà há miệng, á khẩu  .
 
Thấy    ý nhượng bộ, khí thế ban đầu của bà yếu hẳn, giọng còn mang chút dè dặt.
 
Lại lẩm bẩm rằng Hạ Phi   loại tệ bạc, nếu   đầu thì   mấy.
 
“Lãng tử  đầu vàng hơn cả vàng…”
 
  chẳng buồn để tâm.
 
Sau Hạ Phi,  còn nhiều việc  . Đó là sự nghiệp, là cuộc đời thuộc về .
 
Còn cái gọi là “lãng tử  đầu vàng hơn vàng”?
 
Xin , với ,  chỉ hy vọng… đổi  tiền mặt  thôi.
 
— Hết —