Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hoàng   một  nữa tìm đến : "Liên nhi,       trong lòng,  phò mã ưng ý  ?" 
"Có chứ." Ta tùy ý lật một trang sách, : "Nhi tử của lão tướng quân họ Thẩm, Thẩm Ý, hoàng  thấy thế nào?" 
"Không ." Hoàng   cần suy nghĩ liền từ chối: "Thẩm Ý chỉ là một thứ tử,  xứng với ." 
Hoàng  của  ơi. Kiếp , chính tên thứ tử   c.h.é.m đầu , còn ném t.h.i t.h.ể của  cho sói ăn. Hắn  là kẻ cầm đầu nghịch đảng. Ta chậm rãi trả lời: "Không , chẳng mấy chốc  sẽ xứng đáng." Bởi vì, Thẩm Ý sẽ sớm thắng trận, hoàng  vui mừng khôn xiết, ban thưởng cho   quyền chỉ huy quân đội. Đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch phản nghịch của . 
Tin tức  để ý đến Thẩm Ý,   bằng cách nào,  truyền đến tai kẻ  ý đồ. Từ ngày đó,  bàn của  luôn xuất hiện một  món đồ chơi nhỏ từ ngoài cung. Ta , là Tiết Dữ Từ đem tới,  đây  vốn thích dùng những thứ  đáng tiền  để lấy lòng . Ta ném hết mấy món đồ chơi nhỏ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mong-ai-tinh/3.html.]
Có  kêu lên: "Công chúa! Đó là bánh ngọt của Xuân Hạc Lâu! Xếp hàng mấy ngày mấy đêm cũng  chắc  mua  một hộp ! Người cứ thế ném  ?" Ta  , : "Ngươi  ăn?" Nước miếng   sắp chảy  . Ta đưa bánh ngọt cho  , : "Thưởng cho ngươi." Sau lưng , Tiết Dữ Từ siết chặt giấy bút. 
Từ hôm đó,  bàn của  liền sạch sẽ. Chỉ là, mỗi ngày tan học xong Tiết Dữ Từ luôn  theo  , bước chân  nhanh  chậm. Ở góc đường,  nhanh nhẹn  đầu ,   kịp né tránh, theo bản năng dùng tay áo che mặt. Nếu là  của quá khứ, nhất định sẽ đau lòng  thôi.  bây giờ,  chỉ cảm thấy hả hê. "Ngươi  theo   gì?" Tiết Dữ Từ từ từ ngẩng đầu lên, đây là  đầu tiên  khi  trọng sinh  rõ mặt . Trên đó  một vết sẹo dài từừ mắt trái kéo dài đến bên  cằm. Rất đáng sợ. Cũng khó trách Phù Dung  vì yêu mà sinh hận.
“Liên nhi, vì  nàng  đem bánh ngọt  tặng cho kẻ khác, chẳng lẽ tấm chân tình của  trong mắt nàng  chẳng đáng một đồng ?"
Thật là bi thảm quá .
Ta  lạnh, hỏi : "Tiết Dữ Từ, chẳng lẽ trong mắt ngươi,     chút thông minh nào ? Bánh ngọt  xếp hàng mấy ngày mấy đêm mới mua , xin hỏi Tiết đại công tử ngày ngày đến lớp    xếp hàng , chẳng lẽ ngươi  thuật phân  ?"