"Sao Hoàng thượng  gặp ngươi nữa?" Một lúc , Thái hậu mới  lên tiếng.
 Hỏi  câu   gì?
 Phải  hỏi Tiêu Cẩn Du chứ.
 Sao    lý do   gặp  nữa.
   vẫn  dám hỗn láo, ngoan ngoãn đáp: "Nô tài  ."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
 "Có lẽ là  tiểu thái giám khác tiến cung ." Ta giải thích bừa.
 Tuy   rõ Tiêu Cẩn Du  thể căn bản  thích thái giám, nhưng tất cả   đều tưởng  thích thái giám.
 Giải thích như  chắc chắn  ai nghi ngờ.
 Hiển nhiên Thái hậu chính là  tin tưởng điều đó.
 "Ngươi vẫn  cẩn thận hầu hạ mới ." Thái hậu   xuống trường kỷ: "Hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng,  chuyện gì cũng  thể  với Tiểu Toàn Tử."
 Trông hiền từ  kìa, Tiêu Cẩn Du  thương nặng như , cũng chẳng thấy bà  đến quan tâm một chút.
 Ta thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng  mặt vẫn  đáp: "Vâng."
 Thái hậu đưa tay che miệng ngáp một cái, còn  kịp  câu tiếp theo thì   cung nhân đến báo: "Thái hậu nương nương, Bệ hạ giá lâm."
 Thái hậu sững ,  đó   đang quỳ  đất.
 "Cho nó  ." Bà  uể oải .
 Sau đó là tiếng cung nhân quỳ rạp xuống đất, tiếng thỉnh an vang lên đều tăm tắp.
 Còn tình cảnh của  lúc  thì vô cùng lúng túng, bởi vì  vốn  đang quỳ .
 Đợi đến khi Tiêu Cẩn Du  đến bên cạnh ,  mới dập đầu hành lễ.
 "Hôm nay Hoàng thượng   nhã hứng đến chỗ ai gia ." Giọng  của Thái hậu mang theo ý , nhưng     chút  ấm nào.
 Tiêu Cẩn Du  bên cạnh ,  : "Nhi thần    một nô tài của nhi thần đến chỗ mẫu hậu, nên đặc biệt đến xem xem   nô tài đó  đắc tội với mẫu hậu ở  , để nhi thần tạ tội với mẫu hậu."
 Tiêu Cẩn Du  ít khi .
    cảm thấy lúc   chẳng vui vẻ gì.
 Rõ ràng là đang , nhưng những lời    lạnh như băng.
 "Đắc tội thì  , ai gia chỉ thấy Hoàng thượng vất vả lắm mới   một  tâm phúc, nên dạy bảo  vài câu thôi." Thái hậu nhắm mắt : "Hoàng thượng  đến  thì dẫn   ."
 Cái vẻ mặt đó như là chỉ cần  thêm một cái cũng thấy phiền.
 Khuôn mặt đang tươi  của Tiêu Cẩn Du lập tức lạnh như băng sương, đôi mắt cũng lạnh đến đáng sợ.
 "Nhi thần cáo lui."
 Lúc  còn đá  một cái.
 Ý tứ  đều hiểu, tâm trạng của   cũng  thể thông cảm, nhưng đá  như ,    vô lễ  ?
 Thôi kệ, vô lễ   cũng mặc kệ, còn sống  là  .
 Ta nịnh nọt  theo: "Bệ hạ thật sự là đến tìm nô tài ?"
 Tiêu Cẩn Du dừng ,  đầu  .
 Hắn thật sự   trai, ngược sáng  càng giống như thần tiên giáng trần.
 "Tránh xa trẫm một chút." Hàng lông mày  đẽ của  nhíu : "Giữ  cách ba thước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-buoc-thanh-thai-giam-ba-buoc-thanh-sung-phi/chuong-10.html.]
 Ta chớp chớp mắt,  hiểu  là  ý gì,     tiếp: "Về , trừ khi trẫm cho ngươi đến gần, nếu  đều  giữ  cách ba thước."
 Quy định quái gở gì đây.
 Hắn  nổi cơn điên gì ?
 12.
 Ta tiếp tục một ngày hầu hạ Tiêu Cẩn Du như thường lệ.
 Nói là hầu hạ , chi bằng  là xem Toàn công công hầu hạ  thì đúng hơn.
 Từ việc mặc quần áo đến dọn cơm, tất cả đều do một tay Toàn công công .
 Toàn công công  mặt   chỉ một  than thở về cái tay già, cái chân già của ông .
 Ông  than thở  mặt  thì  tác dụng gì chứ!
 Chẳng lẽ     ?
 Chưa đầy hai ngày, trong cung  rộ lên tin đồn.
 Nói  dựa  sự sủng ái của Tiêu Cẩn Du,  coi Toàn công công  gì, leo lên đầu lên cổ Toàn công công.
 Khi   lời đồn,  hít sâu một , tự nhủ giận quá hại .
 Còn kẻ gây  tin đồn hiển nhiên      chuyện gì, lúc  đang một tay chống cằm, một tay cầm bút: "Lại đây xoa bóp cho trẫm."
 Toàn công công đáp một tiếng "Vâng", bước lên phía .
 Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu  Toàn công công một cái, Toàn công công lập tức dừng .
 Ông   lui về, nghiêng đầu  .
 Hửm?
 Nhìn   gì?
 Tiêu Cẩn Du ngước mắt  : "Không  thấy ?"
 Thôi  , nhẫn nhịn một chút thì trời yên biển lặng.
 Ta chạy tới nịnh nọt: "Bệ hạ đau chỗ nào? Nô tài xoa bóp cho ngài."
 Tiêu Cẩn Du  ngẩng đầu  , chỉ dùng ngón trỏ điểm  huyệt thái dương.
 Ta ngoan ngoãn bắt đầu xoa bóp cho .
 Không giống  ,    càng xoa,  càng cau mày.
 Cho đến cuối cùng,  khẽ thở dài: "Ngươi  ngoài điện  ."
 ???
 Ta  thể tin : "Bệ hạ bảo nô tài   ngoài điện ?"
 Tiêu Cẩn Du "Ừ" một tiếng.
 Thật luôn.
  là lòng  đàn ông khó đoán.
 Sau đó,   ở ngoài điện hai canh giờ mới  trở về chỗ ở.
 "Ta  hiểu,  thật sự  hiểu." Ta    ôm Tiểu Hổ Tử: "Chuyện gì đang xảy  ,    lấy việc hành hạ   niềm vui ?"
 Tiểu Hổ Tử đỏ mặt tía tai từ cổ đến tận mang tai, cuối cùng lắp bắp : "Tiểu, Tiểu Đệ Tử, ngươi đừng  nữa."
 Ta càng  to hơn.