Ta  chợp mắt suốt bao ngày đêm, kiệt sức đến mức  , gối đầu lên n.g.ự.c  ngủ say.
 
Mơ màng,  cảm nhận  một bàn tay xoa nhẹ lên đầu .
 
Ta bừng tỉnh, bật dậy, hét lên: “Thẩm công tử!”
 
Nến long phụng  bàn  cháy quá nửa, bên ngoài vẫn là màn đêm thăm thẳm.
 
Anh nghiêng mặt , ho kịch liệt một trận.
 
“Nhẫn Đông… mau… mặc quần áo ! Sao   ? Là … thành  lấy may cho  ? Có  mẫu  ép buộc ?”
 
Thấy  tỉnh ,  mừng như điên, vội vỗ lưng giúp  dễ thở.
 
“Không ai ép cả, là  tự nguyện. Ta  cưới . Người tỉnh  là  .”
 
“Nhẫn Đông, … là kẻ sắp ch/ết,   thể kéo lùi tương lai của nàng?”
 
“Công tử, chúng   thành . Đãi khách xong, hôn thư cũng  nộp lên quan.”
 
“Ta sẽ … hưu thư cho nàng. Ta … chấp nhận cuộc hôn nhân .”
 
Chàng  gượng chống tay định  dậy.
 
Ta gằn giọng: “Công tử,   !”
 
Người  vẫn ngoảnh mặt,   đối diện.
 
Tức giận dâng lên,  chẳng buồn nhiều lời nữa. Ta quấn chăn, xoay  cưỡi lên  , cúi xuống, hôn   chút do dự.
 
19
Chàng cố giãy , nhưng sức yếu,  bằng , chẳng mấy chốc  chịu thua.
 
Ánh nến chập chờn, vị đắng thuốc đông y vẫn còn quanh miệng.
 
Một lúc , thấy  gần như  thở nổi,  mới thả .
 
“Công tử, chấp nhận  thôi. Trước thì   từng ôm , giờ cũng  hôn .”  , l.i.ế.m môi  .
 
Chàng kéo  áo ngủ  xộc xệch, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ.
 
“Nhẫn Đông…  nàng cứ cố chấp như ? Sao  dấn   vòng xoáy ? Nàng nên lấy một   yêu, sống cuộc đời yên bình. Nhà   bề ngoài thịnh vượng, bên trong  đầy sóng gió…”
 
“Người chính là   yêu. Trước   dám , giờ  dám. Nếu   ,   ch/ết từ ngày  bán  kỹ viện. Ta  sợ tương lai mù mịt, chỉ sợ tương lai   .”
 
Nếu   gặp nạn, những lời   lẽ  cả đời cũng    .
 
 hôm nay, chẳng còn gì  giấu nữa.
 
“Công tử, thừa nhận rằng    trong lòng, khó đến  ? Từ ngày  dọn  mở quán, xe ngựa của   dừng gần hẻm nhỏ, nhiều  lắm . Người bận bịu thế cơ mà, chắc    ngắm cảnh  nhỉ?”
 
“Làm  nàng ?”
 
“Đại Chùy quen mùi . Mỗi   tới, nó  kéo  bắt trèo lên cây mà xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-canh-nhan-dong-mot-kiep-tuong-tu/chuong-10-co-chut-ngot-ngao.html.]
 
Thẩm Tùng Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu  , ánh mắt dịu dàng như nước.
 
“Nhẫn Đông,  bệnh nặng thế ,  còn  bao chuyện uẩn khúc trong nhà,    liên lụy nàng.”
 
Ta cố ý trêu : “Không  cả. Nếu  ch/ết,  sẽ dùng tiền của  lấy bảy tám  trai  về nuôi, sinh mười đứa con cho vui.”
 
“Ta xem nàng dám…” –  bất ngờ vươn tay, ôm lấy đầu , hôn lên môi .
 
Lần ,  còn là cái hôn vụng về ngượng nghịu nữa, mà là một nụ hôn thật dịu dàng và sâu lắng.
 
Hôn xong,  thở dốc, sắc mặt tái .
 
Ta vội mặc quần áo, đỡ   xuống.
 
“Công tử, vì nhà họ Thẩm, vì cả  nữa, xin  hãy sống thật lâu. Nếu  cưới mà  c/hết, chắc ai cũng mắng  xui xẻo.”
 
“Được. Ta hứa với nàng, sẽ sống lâu thật lâu.” Người siết c.h.ặ.t t.a.y , khẽ vén vài sợi tóc bên má    tai.
 
Ta gọi  đưa tin cho phu nhân, báo rằng công tử  tỉnh, xin bà an tâm. Lại gọi mang cháo trắng và thuốc, đút   ăn 
 
Thu dọn   đấy,   ôm  ngủ.
 
“Nhẫn Đông, nữ nhân vốn thể hàn,  cần vì  mà ép bản  như  .”
 
“Yên tâm,  cứ xem  như lò than nhỏ, ấm lắm. Không tin,  sờ thử .”  kéo tay  đặt lên eo .
 
“Nhẫn Đông… đừng  loạn… ngủ thôi.”  ôm lấy ,  thể cứng đờ, giọng  trầm khàn.
 
Ta cuộn tròn trong lòng , chẳng mấy chốc  chìm  giấc ngủ.
21
Sau vài  theo chân Triệu Nghiêm  tuần cửa hiệu,  phát hiện vài điểm bất thường. Sau khi so sánh sổ sách,   với :
 
“Gần đây Vân Khê Các thế như trỗi dậy, mới chỉ hai tháng mà Hoa Tường Dung  mất  một phần mười khách quen.”
 
“Vân Khê Các là sản nghiệp nhà  ruột của phi tử Tam hoàng tử, do Quản thị quản lý. Đại bá phụ thấy   chịu về phe, bèn bắt tay cùng nhà họ Quản,  nuốt trọn Hoa Tường Dung. Đi thôi,  dẫn nàng  thăm hỏi đại bá phụ một phen.”
 
Ta dùng phấn dặm nhẹ cho , khiến gương mặt càng thêm tái nhợt. Chàng khoác áo choàng, che nửa mặt.
 
Xuống xe ngựa,  cùng Tằng Thanh kè vai dìu , theo  là hơn mười hộ vệ.
 
Thấy  hiện ,  ít  bu   cổng Minh Hạc Uyển xem náo nhiệt.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Đối diện với Thẩm Tiêu, Thẩm Tùng Hàn cố ý  vẻ suy nhược, ho khan vài tiếng,  nhạt :
 
“Đại bá,  còn  c/hết,   sốt sắng đến mức  đoạt Hoa Tường Dung  ?”
 
Thẩm Tiêu sắc mặt sa sầm: “Tùng Hàn chớ  bậy,  khi nào  nhòm ngó sản nghiệp của ngươi?”
 
Tùng Hàn từ trong áo lấy  một xấp sổ sách, ném xuống đất.
 
“Đại bá xem  là  ch/ết ? Năm ngoái khi  rời kinh thành về Du Châu,  lập tức cài   nội bộ. Giờ chỉ mới hai tháng bệnh nặng,  vội vàng hạ thủ,  là sợ đến khi  thật sự ch.ết  mới đoạt, sẽ   ngoài mắng là ép góa phụ cướp sản nghiệp,  dễ  chăng?”
 
“Ngươi… đúng là  bệnh đến lú lẫn ! Người , đưa đại thiếu gia về!”