Mới đầu cả nhà còn   rôm rả, càng về , Chiêu Chiêu cầm đầu,   rưng rức cả đám.
 
Chiêu Chiêu đỏ bừng hai má, nhưng ánh mắt vẫn  tỉnh táo.
 
“Ca ca  , tẩu tẩu  chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
 
Người cho tẩu hưu thư, tẩu vốn  thể rời  thanh thản.
 
Vậy mà tẩu   về, dọn dẹp mớ rối ren của nhà .
 
Ngoại tổ gia dung túng con cháu vu khống mẫu , đánh đập A Diễn, bắt   dầm mưa học quy củ,
 
Là tẩu tẩu đưa  và ca về, bảo rằng dù khổ thế nào cũng   sống cúi đầu  sắc mặt kẻ khác.
 
Khi  mẫu  trọng bệnh, bọn  tuổi nhỏ sức yếu, nếu   tẩu kịp thời  tay, chỉ e…  …”
 
“Ban ngày tẩu đến Quân Hữu Lai nấu ăn, tay mỏi  nâng nổi,
 
Đêm về  thức khuya khâu vá đồ cho .
 
Tẩu sợ  dòm ngó, lớp vải ngoài dùng loại bình thường,
 
 bên trong  là bông gấm hảo hạng.
 
Tẩu lật tung sách dạy nấu ăn, thức trắng mấy đêm để nghĩ món mới.
 
Thường xuyên   bên bàn ,  ngủ  giường  mấy …”
 
Chiêu Chiêu    rơi lệ.
 
“Chiêu Chiêu, thôi ,  chuyện qua  mà.”
 
Ta lau nước mắt, nhẹ kéo tay nàng.
 
“Không, tẩu tẩu,   . Nếu  , trong lòng nghẹn  chịu nổi.
 
Khi   viện nào chịu nhận A Diễn,
 
Tẩu tẩu bèn mỗi ngày mang cơm đến năn nỉ viện trưởng,
 
Gõ cửa suốt hai tháng trời mới xin  suất  Lộc Lâm thư viện danh tiếng nhất kinh thành.”
 
“Vì cứu , tẩu còn ở  Đông cung bảy tháng liền.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
Sợ  lo, nên tự  vài món đồ,
 
Rồi sai  cách ngày đem đến ngục cho .
 
Tẩu bán luôn chiếc vòng mẫu  từng cho,
 
Giao hết  tiền còn  cho ,
 
Nói rằng… nếu chẳng may  trở về,
 
Số bạc đó cũng đủ nuôi sống  và A Diễn nhiều năm  …”
 
Chiêu Chiêu nghẹn ngào úp mặt lên bàn  nức nở.
 
“A ca,   nếu  dám phụ tẩu,  sẽ nuôi tẩu cả đời.”
 
A Diễn nãy giờ im lặng uống rượu, cuối cùng đỏ mắt lên tiếng.
 
“Hàn nhi,   Nhẫn Đông là phúc phận lớn nhất của nhà .
 
Sau  hai đứa hãy sống thật , sớm cho  bế tôn tử.”
 
Thẩm phu nhân tóc bạc rưng rưng, nắm tay  đặt  tay Thẩm Tùng Hàn.
 
Đêm ,  và   bên ,  cởi áo.
 
Chàng liên tục hôn lên trán , dịu dàng vuốt ve những vết chai, vết bỏng  tay .
 
“Dù Chiêu Chiêu  ,  cũng  nàng  chịu nhiều vất vả.
 
Nhìn đôi tay  là  .”
 
“Chuyện  qua, nhờ  hy vọng trong lòng, nên   từng thấy khổ.
 
Chiếc vòng mẫu  cho,   chuộc  .
 
Ngày bước chân  Đông cung, bảo là  sợ là dối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-canh-nhan-dong-mot-kiep-tuong-tu/chuong-16-hoa-tuong-dung.html.]
Không sợ ch/ết, mà sợ nếu xảy  chuyện, liên lụy tới  và  .
 
Cũng may, ông trời thương xót, tai qua nạn khỏi.”
 
Ta đưa cổ tay cho  xem chiếc vòng.
 
Chàng ôm  chặt hơn nữa.
 
Rất lâu ,  cảm thấy cổ áo  ướt sũng.
 
Thẩm Tùng Hàn…  .
 
“Ta nào  đức gì,   nàng đối xử như …
 
Kiếp , chúng  sẽ  bao giờ rời xa  nữa.”
 
“Ừ,  xa  nữa.”
 
Ta vỗ về mái tóc , nước mắt cũng trào  lúc nào  .
 
35
Ba ngày , Thẩm Tùng Hàn  triệu  cung.
 
Trước khi  thả  khỏi ngục,   dâng lên Tân đế một bản thủ chép tay mang tên “Thương đạo toản yếu”.
 
Bản thảo  là kết tinh tâm huyết suốt những năm tháng hành thương của , chia  bốn phần:
Thương đức, Thị phường, Trị lý, và Tình hoài.
 
Trong đó, "Thương đức" luận về gốc rễ của việc buôn bán;
 
"Thị phường" m.ổ x.ẻ từng thời cơ nơi chợ búa;
 
"Trị lý" bàn về đạo lý quản lý;
 
Còn "Tình hoài", chính là lời tỏ bày của một thương nhân mang trong  tâm nguyện phụ quốc an dân.
 
Ta chờ suốt một ngày, lòng như lửa đốt.
 
Đến chạng vạng,  trở về, ánh mắt rạng rỡ  giấu nổi vui mừng.
 
“Nhẫn Đông,  hai tin .
 
Thứ nhất, Hoàng thượng  khi xem xong ‘Thương đạo toản yếu’ thì vô cùng vui mừng, ban chỉ cho Thư cục in ấn phổ biến rộng rãi, còn thưởng cho  nghìn lượng hoàng kim.
 
Thứ hai, Người hạ chỉ  trả  cho chúng  Trúc Khê Uyển và Hoa Tưởng Dung.”
 
Ta chau mày:
 
“Tân đế tôn nông, cũng  đè nén thương nhân, chắc chắn là  mượn tay  để  hiệu với thiên hạ.
 
Còn Hoa Tưởng Dung…
 
Ta   mấy năm nay các chi nhánh  ăn lỗ lã, thuế má  nộp  bao nhiêu.
 
Tiên đế giam  mấy năm, giờ đến lượt Tân đế  tay đưa ân huệ,  bắt   về tiếp tục kiếm bạc cho bọn họ.”
 
Nghĩ đến đó,  thấy tức giận  .
 
“Ta  thật lòng,  nên nghỉ ngơi một thời gian.
 
Hoa Tưởng Dung , ai thích thì cứ lấy, nhà   đến nỗi  nuôi nổi .”
 
Chàng xoa đầu , dịu giọng:
 
“Hiền thê đừng giận,   nàng nuôi nổi .
 
 Hoàng thượng  định sẵn,  cũng khó mà từ chối.
 
Vả , nhiều quản sự nơi đó từng coi  như sư phụ, mấy năm nay chán nản   ăn chỉ vì mong  sớm  thả.
 
Lòng  như ,  há  thể phụ?
 
Hơn nữa, Hoa Tưởng Dung là tâm huyết cả đời của phụ , dù  trong đó  toan tính đế vương,  cũng  nỡ để nó lụi tàn.”
 
Ta gật đầu:
 
“Được ,   quyết thì   cản.
 
Chỉ là,  việc đều  lấy  thể  đầu.
 
Chúng  vất vả đến hôm nay,  thể để xảy  thêm sơ suất gì nữa.”